Hắn ước gì Tiêu Cửu Uyên lập tức lên tiếng nói lui cửa hôn sự này.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên cúi đầu thưởng thức một miếng ngọc bội
trong tay mình, chậm rãi nói: "Bổn vương thấy nàng còn phải có chuyện gì
sao? Bổn vương chẳng qua nghe người ta nói, vương phi bổn vương diện
mạo so mặt quỷ, xấu xí không nói nổi, trong thiên hạ hiếm thấy nữ tử quỷ
nhan, cho nên bổn vương tò mò liền tới xem một chút."
Hắn nói đến đây lại ngẩng đầu nhìn về Vân Thiên Vũ, thật thấp trầm
trầm nói: "Quả nhiên đủ xấu xí."
Tiêu Cửu Uyên nói xong, vốn cho là Vân Thiên Vũ sẽ căm tức, song
lại đổi thành bất kỳ một nữ nhân nào cũng đều không thể chịu được mình bị
người ghét bỏ trận trụi như thế.
.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ sắc mặt thản nhiên phải không thể thản nhiên
hơn nữa, bình thường đến không thể bình thường hơn, giống như căn bản
không biết Tiêu Cửu Uyên nói tới ai.
Điều này làm cho Tiêu Cửu Uyên trong nháy mắt nổi lửa giận, giống
như một quyền của mình đánh vào bông vải.
Hắn không nhịn được lại đâm Vân Thiên Vũ đôi câu: "Bổn vương chỉ
sợ hai ngày không tỷ số thể ăn cơm."
Tiêu Cửu Uyên dứt lời, Vân Thiên Vũ không lên tiếng, có người lại
không chịu nổi.
Tiêu Dạ Thần tiên phong mở miệng trước nói: "Cửu hoàng thúc, ngươi
thật quá mức, nam nhân phải hiểu được thương hương tiếc ngọc, nếu không
tương lai hiểu được ngươi hối hận."