Lời này khiến cho Họa Mi cao hứng rơi lệ, Vân Thiên Vũ sắc mặt
nghiêm túc nhìn Họa Mi, dạy dỗ nàng.
"Sau này không nên hơi một tí chảy nước mắt, ta không thích thấy
người chảy nước mắt, chúng ta muốn cường đại lên, mà không phải chảy
nước mắt, chảy nước mắt là biểu hiện của người yếu."
Họa Mi lập tức dùng sức gật đầu: "Nô tỳ biết, tiểu thư yên tâm đi, sau
này nô tỳ sẽ không chảy nước mắt nữa."
Hiện tại nàng cảm thấy mình tiểu thư rất lợi hại, tiểu thư lợi hại, nàng
cũng lợi hại hơn.
Họa Mi ngẩng đầu ưỡn ngực, bày tỏ sau này mình sẽ không dễ dàng
rơi lệ.
Vân Thiên Vũ cuối cùng hài lòng gật đầu, chủ tớ hai người một đường
ra khỏi gian phòng hướng phòng khách đi tới.
Trong phòng khách, trừ Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cùng An Thân
Vương thế tử Tiêu Dạ Thần bên ngoài, còn có đám người Vân Lôi, Liễu thị
Vân Thiên Tuyết.
Mấy người đang khách sáo nói cười, nghe được ngoài cửa vang lên
tiếng bước chân, mọi người cùng nhau quay đầu nhìn sang, liền thấy Vân
Thiên Vũ một thân áo quần vải thô Vân Thiên Vũ từ ngoài phòng đi tới.
Ánh sáng yếu ớt, trên mặt cô gái che một khối lụa trắng, không thấy
được những vết sẹo dữ tợn trên mặt, duy nhất lộ ra một đôi mắt vừa đen
vừa sáng, trong trẻo lạnh lùng thật giống như nước suối trong núi trong
veo, để cho người chạm mặt liền có thể cảm nhận được một cỗ hơi thở
thấm lạnh.