Ở cách đó không xa, Vân Thiên vũ đang đứng từ trên cao nhìn xuống
binh mã của Dung Hành, nàng đang tính toán làm thế nào để đánh bại
Dung Hành, bắt được Dung Hành, bảo vệ nam thành.
Không ngờ hoàng đế lại hét to, còn nói sẽ hỏi tội An thân vương phủ.
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn sang, sắc mắt lạnh lùng, trầm giọng nói:
“Hoàng thượng nhanh chóng rời khỏi đây thì tốt hơn.”
Nếu có thể, thực sự nàng muốn Dung Hành công phá Đông Ly giết
chết tên cẩu hoàng đế.
Thật sự quá đáng ghét.
Nhưng Vân Thiên Vũ nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nếu để Dung Hành
công phá thành, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Bởi lúc trước Liễu thị ở phủ Vĩnh Ninh hầu chính là tình nhân của
Dung Hành, nàng giết Liễu thị, giết chết nhi tử và nữ nhi của Liễu thị.
Chắc chắn Dung Hành sẽ biết tin, như vậy y làm sao có thể buông tha
cho nàng.
Cho nên Dung Hành vào thành, nàng sẽ không thể có kết cục tốt đẹp.
Trước mắt nàng vẫn phải bảo vệ cổng thành cho tốt.
Ở trên tường thành, hoàng đế nghe được lời Vân Thiên Vũ, không nói
gì thêm, nhanh chóng dẫn người rời đi.
Hoàng đế vừa đi khỏi, ngoài thành phía say lại có một đám mây đen
bay tới.
Vân Thiên Vũ nhìn đám mây đen, lạnh lùng cười rộ lên, nếu có Tiêu
Cửu Uyên ở đây, đám mây đen này chỉ như bữa điểm tâm.