"Hôm nay là ngươi lấy đồ ăn sáng?"
Vân Thiên Vũ giọng nói lạnh lùng nhìn chằm chằm Thu Thiền, Thu
Thiền thật nhanh ngẩng đầu nhìn một cái, sau đó gật đầu: "Vâng, là Họa Mi
tỷ tỷ để cho nô tỳ đi lấy, xin hỏi tiểu thư có vấn đề gì không?"
Vân Thiên Vũ nhìn hai mắt Thu Thiền, phát hiện nha đầu này ánh mắt
trong sáng, tuyệt không hốt hoảng, nếu như nàng ấy thật biết cái gì, sẽ
không trấn định như thế.
Cho nên chuyện này, Thu Thiền cũng không có xen vào.
Vân Thiên Vũ không để ý đến Thu Thiền, chỉ phân phó nàng ấy nói:
"Đi gọi Cổ ma ma vào."
"Vâng, tiểu thư."
Thu Thiền không hiểu ra sao, không biết rõ Đại tiểu thư có ý gì.
Chẳng những nàng, ngay cả Họa Mi cũng không rõ ràng tiểu thư nhà
mình muốn làm cái gì, đợi đến Thu Thiền đi ra ngoài, nàng liền vội vàng
hỏi: "Tiểu thư, thế nào?"
Vân Thiên Vũ lạnh nhạt lắc đầu một cái, con ngươi thâm trầm nhìn
ngoài cửa.
Cổ ma ma lúc trước bị thua thiệt, lần này khôn hơn, vừa nghe đến lời
của Thu Thiền, lập tức chạy tới nhìn Vân Thiên Vũ.
Bà ta vừa thấy Vân Thiên Vũ cũng không dám bày ra tư thái dạy dỗ
Vân Thiên Vũ nữa, khóc rống sám hối nói: "Đại tiểu thư, lão nô biết sai
lầm rồi, lão nô không dám, xin Đại tiểu thư cho lão nô một cái cơ hội đi."
Chờ bà ta tránh thoát lúc này, trở lại tính toán tiểu tiện nhân này.