thúc, nếu y còn dám có suy nghĩ không đúng đắn thì không những không
được họ trợ giúp mà còn khiến họ quay sang trả thù y.
Cho nên Tiêu Thiên Dịch vô cùng khách khí với Vân Thiên Vũ: “Linh
Nghi quận chúa đang ăn cơm sao? Bổn vương đến không đúng lúc rồi.”
Vân Thiên Vũ nhướn mày nhìn Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, không
hề có thiện cảm với y, nếu không phải bọn họ đang hợp tác thì nàng sẽ
không thèm để ý đến y: “Tuyên vương điện hạ đến đây có chuyện gì? Có
việc gì thì nói đi.”
Tiêu Thiên Dịch nhìn thấy thái độ của Vân Thiên Vũ đối với y như
vậy, trong lòng vô cùng chán nản, nếu không phải trước đây do y quá đáng
thì Vân Thiên Vũ bây giờ đã là chính phi của y.
Nhưng khi nhớ đến lý do đến đây tối nay, y vội vàng nói: “Ta đã điều
tra được một tin, Thục phi muốn lấy máu nghiệm thân với Hoài vương.”
Vân Thiên Vũ nhướn mày, chuyện lấy máu nhận thân không hề có cơ
sở khoa học, cho dù Hoài vương không phải nhi tử của Thục phi thì hai loại
máu vẫn có thể hòa vào nhau, nhưng chuyện này hình như không liên quan
đến nàng.
“Chuyện này có liên quan gì đến ta?” Vẻ mặt Vân Thiên Vũ khó hiểu
nhìn Tuyên vương, những chuyện như thế này y phải tìm ngự y trong cung
chứ tìm nàng làm gì.
“Thục phi nương nương không muốn dùng ngự y trong cung, nếu
dùng ngự y trong cung thì cả hoàng cung đều sẽ biết chuyện này, cho nên
bà ta bảo Vân Lôi của phủ Vĩnh Ninh hầu lặng lẽ tìm đại phu ở bên ngoài.”
Vân Thiên Vũ vừa nghe xong liền biết Tuyên vương định làm gì, hóa
ra là muốn nhờ nàng giả mạo làm đại phu: “Đại phu mà bọn họ tìm, ngươi
có biết là ai không?”