Trái ngược với phủ Hoài vương, phủ Tuyên vương trở nên rất náo
nhiệt.
Nhưng Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch lặng lẽ hạ lệnh đuổi hết tất cả
khách viếng thăm.
Y ở bên cạnh Hoài vương từ lúc còn đi học cho tới khi những chuyện
này xảy ra, làm người thì nên hạ mình vẫn tốt hơn.
Nhìn Hoài vương hồi trước còn quyền thế, ngông cuồng, hóng hách,
không được bao lâu thì như vậy chẳng khác nào tự mình vả vào mặt mình.
Cho nên y không thể học theo gã.
Trong ngoài kinh thành, tất cả mọi người từ hẻm nhỏ ra phố lớn đều
đang bàn tán về chuyện này.
Tin tức này sau đó loan truyền đến Tô quốc công phủ, vị hôn thê của
Hoài vương nàng Tô Phi Yên khóc trong đau đớn tột cùng, lòng như tro
nguội.
Mới được bao lâu chứ? Nàng ta từ thái tử phi quyền quý cao sang sao
có thế trở thành thân phận thấp hèn trong bụi rậm. Nhưng mà dù có như thế
nào đi chăng nữa thì Hoài vưỡng cũng là một gã phế nhân.
Không lẽ nào từ giờ về sau nàng ta và gã phế nhân phải bên nhau cả
đời ư.
Việc này đối với tính khí cao ngạo của Tô Phi Yên mà nói thì chính là
sự lăng nhục tột cùng.
Nàng ta cũng không còn mặt mũi nào để gặp mọi người nên luôn nhốt
mình trong Tô quốc công phủ.