Nhi tử của Tô cô cô nghe thấy những lời của Tiêu Cửu Uyên lập tức
sửng sốt.
Đôi mắt lạnh lùng của Tiêu Cửu Uyên nhìn gã chằm chằm khiến nhi
tử của Tô cô cô khiếp sợ, không dám giấu diếm, gã nhanh chóng nói: “Là tả
tướng đại nhân, vì mẹ ta không hoàn thành nhiệm vụ hoàng thượng giao
cho nên hoàng thượng muốn giết ta, sau đó tả tướng đại nhân cứu ta, y
muốn ta giúp y một việc đó là nếu y chết thì ta đến nói cho vương gia biết
người thật sự hạ độc vương gia là ai.”
“Hóa ra là tả tướng Tần Mộ Thương, Tần Mộ Thương đúng là có suy
nghĩ hão huyền, y chết rồi mà còn muốn mượn tay bổn vương để trả thù
thay cho y.”
Tiêu Cửu Uyên cười lạnh rồi nhìn nhi tử của Tô cô cô nói: “Có phải
Tần Mộ Thương đã để lại bằng chứng để chứng minh hoàng thượng hạ độc
ta, y biết rằng, chỉ dựa vào lời nói của ngươi thì ta chưa chắc đã tin là
hoàng thượng hạ độc ta.”
Nhi tử của Tô cô cô nhanh chóng mở miệng: “Vương gia đợi ở đây
một chút, ta sẽ đưa một người đến, vương gia nhìn thấy người đó là biết.”
Nói xong gã quay người rời đi.
Bạch Diệu đứng phía sau Tiêu Cửu Uyên hơi lo lắng: “Vương gia,
không phải gã đó sẽ tìm người đến để đối phó vương gia, thay gã báo thù
cho mẫu thân đấy chứ.”
Tiêu Cửu Uyên lắc đầu: “Dựa vào năng lực của gã có thể tìm được
người nào đến báo thù bổn vương, bổn vương không sợ gã.”
Bạch Diệu nghĩ vương gia nói thế cũng đúng, nên lại đứng chờ ở bên
cạnh.