Vân Thiên Vũ từ tốn nói: "Không phải ta muốn người giết, mà chính
là người nên giết, nếu ông ta không chết, vậy người chết chính là người."
"Không, không."
Cho tới bây giờ Tiêu Thiên Dịch không nghĩ tới việc giết hoàng đế,
nghe lời nói của Vân Thiên Vũ, y hoàn toàn không thể nào tiếp nhận sự thật
như vậy.
Sắc mặt y tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ.
Nữ nhân này chẳng những xinh đẹp, mạnh mẽ, mà thủ đoạn cũng độc
ác, ở một phương diện khác, y thậm chí có chút sợ nàng.
"Chẳng lẽ không có biện pháp khác sao? Tỷ như hạ dược khống chế
ông ấy, để cho ông ấy bệnh cả đời không khỏe, để cho ông ấy luôn ốm
yếu."
Loại thuốc này đương nhiên là có, đáng tiếc Vân Thiên Vũ không có ý
định cho y.
Bởi vì trước mắt nàng muốn cho hoàng đế chết.
Nếu như hoàng đế không chết, sau này nhất định sẽ còn làm ra rất
nhiều chuyện nữa, nếu còn sống liền muốn sinh sự, vậy không bằng để cho
lão ta chết đi.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nói: "Hoàng thượng hãy nghe ta kể một
câu chuyện xưa đi, nếu như người nghe xong vẫn không muốn xuống tay
với hoàng đế như cũ, như vậy ta sẽ không nói thêm gì nữa."
Vân Thiên Vũ đứng dậy đi đến một bên, nhìn ra bên ngoài.
Nàng không nhanh không chậm nói: "Truyền thuyết kể rằng phu nhân
Nam Dương vương Dung Hành xinh đẹp như tiên, Nam Dương vương