Tiêu Cửu Uyên vừa nói xong, Tiêu Dạ Thần bất mãn cau mày, muốn
nói chuyện, thấy sắc mặt Tiêu Cửu Uyên lạnh lẽo, không dám nhiều lời.
Chỉ quay đầu mặt lo lắng nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần nhẹ lắc đầu một cái, ý bảo hắn
không cần lo lắng.
Tiêu Dạ Thần trong lòng hơi buông lỏng một chút, xoay người tự đi
tới một bên trong phòng khách, bất quá không quên ai oán trợn mắt nhìn
Tiêu Cửu Uyên một cái.
Trong phòng khách, mọi người nghe Tiêu Cửu Uyên nói, mỗi người
tìm chỗ ngồi xuống tới.
Vĩnh Ninh Hậu phủ lão phu nhân cùng đám người Vân Lôi trong lòng
cao hứng không dứt, nhất là Vân Lôi, trong lòng được gọi là một giải hận a.
Vân Thiên Vũ, đợi đến Ly thân vương gia mặc kệ ngươi, xem ta như
thế nào thu thập ngươi, Ly thân vương gia thế nhưng công khai nói không
bao che ngươi.
Trong phòng khách, Vân Lôi Liễu thị cũng rất cao hưng, về phần Vân
Thiên Tuyết vốn là người nên cao hứng nhất.
Nhưng là lúc này tất cả lực chú ý của nàng ta đều đặt ở trên người
Tiêu Cửu Uyên, mặc dù nàng cố gắng làm bộ không có nhìn Tiêu Cửu
Uyên, duy trì một dáng vẻ nữ nhi khuôn phép thế gia, nhưng nếu như nhìn
kỹ, không khó nhìn ra trên mặt của nàng ta gò má có chút hơi hồng, cố
gắng ngồi thẳng thân thể của mình, giống như muốn cho Tiêu Cửu Uyên
thấy một mặt tốt đẹp nhất của mình.
Đáng tiếc những thứ này đều là Vân Thiên Tuyết tự cho là đúng, căn
bản không ai chú ý tới nàng, ngay cả người nàng ta thích Tuyên vương Tiêu