"Bùi Khê, cháu ở một nơi linh lực thiếu thốn như đông đại lục vậy mà
lại có thể tu luyện đến cấp linh lực như vậy, linh lực của cháu là thiên phú,
thật sự là hiếm có, từ giờ trở đi tất cả nhân lực và tài lực của Bùi gia ta sẽ
để cháu tùy ý sử dụng. Chúng ta sẽ mạnh mẽ bồi dưỡng cháu, bất kể cháu
cần gì, chỉ cần nói ra, chúng ta đều phối hợp với cháu."
Bùi Đông Sơn dứt lời, vài vị trưởng lão trong phòng nghị sự đều gật
đầu đồng ý.
Vân Thiên Vũ không có một chút cảm tình với Bùi Đông Sơn, nàng
không quan tâm Bùi gia sẽ bồi dưỡng nàng thế nào, cái nàng quan tâm
chính là Bùi gia phải đối xử tốt với Bùi Khang và Lâm Tú Uyển. Nếu như
vậy nàng mới có thể yên tâm đi đến học viện Thiên Kình để tu luyện.
"Mọi người đối với cháu thế nào, cháu cũng không so đo, nhưng cháu
hi vọng, sau này mọi người đối xử với cha và mẹ cháu tốt một chút, nếu
như vẫn xem thường ông ấy, ức hiếp ông ấy giống như trước kia, cháu sẽ
không đồng ý."
Bùi Đông Sơn không ngờ Vân Thiên Vũ lại nhắc đến yêu cầu này, lão
ta hơi ngẩn người, cuối cùng sâu trong lòng cảm thán một câu.
Xem ra lão tứ quả thật là người ngốc phúc của người ngốc, vậy mà lại
có được một nữ nhi thân thiết như vậy.
Nếu nữ nhi này trọng tình cảm như vậy, Bùi Khang và Lâm Tú Uyển ở
Bùi gia, ngày sau lúc năng lực của nàng mạnh lên rồi, tất nhiên sẽ không
bạc đãi Bùi gia.
Nghĩ như thế, Bùi Đông Sơn lập tức gật đầu cam đoan: "Được, tổ phụ
đồng ý với cháu, từ hôm nay trở đi, ở Bùi gia không một ai được phép đối
xử không tốt với cha mẹ cháu, nếu như có người dám đối xử không tốt với
bọn họ, ta nhất định sẽ không bỏ qua."