Vân Thiên Vũ vừa dán râu lên mặt, không nhanh không chậm nói:
"Chỉ là không muốn thu hút sự chú ý của người khác mà thôi."
Vân Thiên Vũ cũng không nói cho Bạch Doanh Doanh và Bùi San
biết, sở dĩ nàng dán nốt ruồi đỏ lên trên mặt là bởi vì người của gia tộc
Thanh Long.
Lúc trước người của gia tộc Thanh Long đã đuổi giết nàng, một lòng
muốn giết chết nàng. Nếu như bọn họ biết nàng vẫn chưa chết, nhất định sẽ
tiếp tục phái người đến giết nàng, cho nên nàng không thể để lộ mặt của
mình.
Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ vừa dặn dò Bùi San và Bạch Doanh
Doanh: "Hai người tuyệt đối đừng nói chuyện này ra, nhớ chưa? Muội xem
hai người như bằng hữu, nếu như hai người nói ra, sau này muội sẽ không
tin hai người nữa."
Nàng vừa nói xong, Bùi San và Bạch Doanh Doanh lập tức dùng sức
gật đầu cam đoan.
"Yên tâm đi, chúng ta sẽ không nói ra đâu."
"Đúng, chúng ta sẽ không nói với bất cứ người nào hết."
Vân Thiên Vũ hài lòng đứng dậy, đi đến trước mặt hai người Bùi San
và Bạch Doanh Doanh, giúp bọn họ kiểm tra một lần nữa, xác nhận bọn họ
không có vấn đề gì, sau đó mới nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi."
Hai người Bùi San và Bạch Doanh Doanh đứng dậy đi ra ngoài, nhưng
bị Vân Thiên Vũ gọi lại: "Chúng ta theo cửa sổ đi ra ngoài đi, nếu không có
gì bất ngờ xảy ra thì đám người Lâm Thanh Dương nhất định ở chỗ tối bên
ngoài chờ chúng ta đấy, bọn họ muốn xem chúng ta làm chuyện gì, cho nên
chúng ta đi ra bằng cửa sổ, thoát khỏi bọn họ."