thư khiêu chiến cho ta, ta để muội rút lui, hơn nữa ta sẽ cảnh cáo nữ nhân
này, sau này kiên quyết không được tìm muội gây chuyện, nếu nàng ta gây
phiền toái cho muội, ta tuyệt đối không tha cho nàng ta."
Phượng Vô Nhai vừa nói, Vân Thiên Vũ mới nhớ tới ước hẹn quyết
chiến sinh tử với Hồng Thù, nàng đã quên rồi.
"Ta đã quên việc này rồi."
Vân Thiên Vũ thuận miệng nói, nhưng nghĩ đến ước định quyết chiến
sinh tử với Hồng Chu, nàng cũng không hoảng sợ.
Tuy rằng Phượng Vô Nhai có thể bảo vệ nàng, nhưng cho tới bây giờ
nàng cũng không phải là nha dầu đáng thương chỉ biết trốn ở phía sau
người khác.
Nàng muốn lấy sức mạnh của bản thân để khiến người khác phải
kiêng kị.
Nếu như nàng trốn ở phía sau Phượng Vô Nhai, chẳng những sẽ bị
người khác cười nhạo nhận thua, sau này đợi đến lúc Phượng Vô Nhai
không ở trước mặt, những người đó còn có thể lén gây phiền toái, cho nên
cuộc chiến sinh tử với Hồng Chu, nàng tuyệt đối sẽ không lùi bước.
"Phượng Vô Nhai, nếu ta nhận thư khiêu chiến của nàng ta rồi, sẽ
không có lý do để lùi nữa, buổi tối ngày mai đúng hẹn quyết đấu."
"Nhưng Hồng Thù tu vi linh lực của người này cao hơn muội, hơn nữa
tính cách vô cùng nham hiểm, lúc này nàng ta lại có Hắc Yêu chống lưng,
hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, muội lại càng nguy hiểm."
"Huynh yên tâm, ta không sợ nham hiểm."
Bởi vì có đôi khi nàng so với người khác còn nham hiểm, ác độc hơn.