lần nữa dương lên, miệng đồng thời mắng: "Nghiệt nữ, ánh mắt ngươi như
vậy là sao, lão tử hôm nay không thể không đánh chết ngươi ."
Nhưng lần này bàn tay của Lôi Vân bị người kéo lại, còn có một âm
thanh mềm mại đáng yêu vang lên: "Được rồi, Hậu gia ngươi đừng tức
giận, ngươi quên ngươi tới đây là có chuyện sao?"
Tất cả lời này, rốt cuộc Vân Lôi mới nhớ đến mục đích hôm nay mình
tới đây, bởi vì có chuyện tìm Vân Thiên Vũ, cho nên hắn nhẫn nhịn thả tay
xuống, hung hăng nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
Ánh mắt của Vân Thiên Vũ chuyển từ trên người Vân Lôi đến trên
người cô gái, nữ nhân này lớn lên xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa ăn mặc tỉ
mỉ, một chút cũng không thấy già, vừa nhìn giống như thiếu nữ hai mươi
tuổi, nàng trước mắt chính là Hậu phu nhân Vĩnh Ninh Hậu phủ, mẫu thân
của Vân Thiên Tuyết.
Đời trước bị hạ nhân trong phủ khi dễ, bị Vân Lôi ghét bỏ, không thể
không có công của nữ nhân này a.
Con ngươi Vân Thiên Vũ u ám, khóe môi cười như không cười, rất
nhanh nàng sẽ trả lại tất cả ủy khuất hôm nay cho hắn.
Vân Lôi dữ tợn mở miệng: "Nghiệt nữ, nợ này ta sẽ từ từ tính sổ với
ngươi, hiện tại ta có một chuyện khác muốn ngươi làm, hôm nay vốn là đại
hôn của ngươi và Tuyên vương điện hạ, nhưng ngươi như vậy, làm sao gả
cho Tuyên vương điện hạ."
Cuối cùng Vân Thiên Vũ mới hậu tri hậu giác nhớ tới chuyện đại hôn
hôm nay, đồng thời cũng nhớ tới đời trước nam nhân này đã đưa nàng cho
bọn thổ phỉ, nếu không phải tại nam nhân cặn bã này, chủ nhân thân thể căn
bản không thể chết.
Vân Thiên Vũ giả bộ không biết Vân Lôi nói lời này là có ý gì.