Đặc biệt một vài nữ tử có dáng dấp xấu xí, màu da không tốt, mặc dù
thân phận trân quý, nhưng bởi vì bản thân dáng dấp xấu xí, mà không dám
trèo cao các công tử đại tộc thế gia, nhưng nếu như có Hoán Nhan Đan này,
các nàng đã có thể có tư cách cùng người khác cạnh tranh.
Cho nên khi bán đấu giá sư kêu mở miệng kêu giá: "Hoán Nhan Đan,
giá đấu giá một vạn lượng."
Một vạn lượng không coi là nhiều, phía dưới rất nhanh bắt đầu kêu
giá.
Trong nhã gian lầu hai chỗ của Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Dạ Thần cũng
hứng thú, thật nhanh tiến tới trước cửa sổ nói: "Đây chính là đồ tốt, Vũ
Mao, ta giành lấy cho ngươi ăn vào, nói không chừng các vết sẹo trên mặt
ngươi có thể giảm bớt đi, nếu như xóa vết sẹo, ngươi nhất định rất đẹp."
Trực giác của Tiêu Dạ Thần cho rằng Vân Thiên Vũ rất đẹp.
Vân Thiên Vũ đang muốn nói chuyện, Tiêu Cửu Uyên một bên vẫn
không nói gì quay đầu nhìn sang, ánh mắt âm trầm lãnh mị, khóe môi đột
nhiên vẻ ra nụ cười tự tiếu phi tiếu: "Tiêu Dạ Thần, ngươi cùng nàng rất tốt
sao? Có muốn hay không bổn vương tác thành một đôi."
Trong nhã gian, Tiêu Dạ Thần cùng Vân Thiên Vũ hai người đồng
thời rút rút khóe miệng, trong lòng cuối cùng hiểu một chuyện.
Vị gia này sở dĩ tức giận, là bởi vì hai người bọn họ tự ý nói chuyện,
không để ý tới hắn, cho nên vị gia này khó chịu.
Vân Thiên Vũ biết Tiêu Cửu Uyên vì chuyện gì khó chịu, trong lòng
hừ lạnh, đáng đời, cũng không để ý ngươi.
Tiêu Dạ Thần thì không giống với Vân Thiên Vũ hừ lạnh, ngược lại
rất nghiêm túc đang suy nghĩ về vấn đề này.