Hôm nay vốn chính là ngày đại hôn của là Vân Thiên Vũ, cho nên
nàng mặc trên người chính là giá y.
Hiện tại đắp lên khăn voan đỏ, người ngoài nhìn thấy, liền là một cô
nương mới xuất giá.
Người nào cũng sẽ không nhìn ra trên người nàng bị thương, hoặc là
nói coi như người ta đã nhìn ra, cũng sẽ không ai để ý tới chuyện như vậy.
Mặc dù người ngoài không nhìn ra, nhưng Vân Thiên Vũ bị hai lão nô
dùng lực lôi như vậy, quanh thân trên dưới bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mà đây
là thứ yếu.
Một cái chân của nàng bị trật, giờ phút này bị hai lão nô kéo lôi, nơi
mắt cá chân đau đớn như kim châm xát muối, thiếu chút nữa nàng ngất đi.
Nàng chỉ có thể cắn răng thừa nhận những thứ này, trên mặt lại có mồ
hôi lạnh một giọt chảy xuống, thật may là trên đầu của nàng đắp khăn voan
đỏ, người khác không phát hiện được.
Rõ ràng một đoạn lộ trình không dài, nhưng nàng cảm thấy giống như
để cho nàng đi mấy trăm mấy ngàn dặm đường gian khổ, thật sự là bởi vì
mắt cá chân đau đớn, thật giống như có ngàn vạn cây kim châm, để cho
nàng cực kỳ thống khổ.
Thời điểm nàng cho là mình không kiên trì được nữa, bên người vang
lên rất nhiều giọng nói, trong đó mơ hồ có người kêu lên: "Tân nương tới."
"Tân nương tới."
Hai lão nô đồng thời buông thân thể Vân Thiên Vũ ra, thân thể nàng
mềm nhũn thiếu chút nữa ngã quỵ trên đất đi, lại bị một cánh tay có lực kéo
lại, người này lôi nàng sau, ác hung hãn nói.