Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa kêu Tiêu Dạ Thần sau lưng: "Ngươi tới
đây, lập tức giúp ta đi tìm chút dược liệu tới, ta cần dùng ngay lập tức."
Nàng vừa nói xong, sau lưng Tiêu Dạ Thần tự nhiên đưa lên giấy và
bút, Vân Thiên Vũ nhận lấy, thật nhanh trên giấy viết xuống chừng mười
mấy loại dược liệu, ra lệnh cho Tiêu Dạ Thần: "Ngươi lập tức mang theo
đại phu đi tìm những dược liệu này đem tới đây."
Bởi vì Tiêu Dạ Thần không biết những dược liệu này, hiển nhiên phải
mang theo đại phu đi cùng.
Tiêu Dạ Thần lập tức lên tiếng đáp ứng, xoay người nói với lão đại
phu cùng hắn đi ra ngoài, cùng hắn đi tìm dược liệu.
Trong doanh trướng, Vân Thiên Vũ nhìn về binh sĩ bị gãy xương nói:
"Nối xương sẽ rất đau, ngươi có thể chịu được không, nếu như có thể chịu
được, ta không dùng Ma Phí Tán, như vậy, thời gian khôi phục sẽ nhanh
hơn một chút, nếu như dùng Ma Phí Tán, rất có thể sẽ ảnh hưởng dược
hiệu, như vậy khôi phục sẽ tương đối chậm."
Vân Thiên Vũ nói xong, binh sĩ trước mặt ngẩn ngơ, sau đó cắn răng
nghẹn ngào mở miệng: "Vương phi nương nương, người nói tay của ta sẽ
không phế."
"Đúng vậy, sẽ không phế."
"Được, ta không dùng Ma Phí Tán, ta sẽ chịu được, chỉ cần tay của ta
có thể khôi phục."
Trên khuôn mặt của nam tử trẻ tuổi thần sắc kích động, mặc dù sắc
mặt của hắn bởi vì xương gãy nên rất nhợt nhạt, thậm chí dường như muốn
bất tỉnh, nhưng hắn cắn răng nhịn được.