Xe ngựa một đường đi vào một tiểu viện trong núi chỗ ở của viện
trưởng học viện Già Lam, Tiêu Cửu Uyên dẫn Vân Thiên Vũ từ trên xe
ngựa mới vừa xuống, liền nghe được sau lưng vang lên tiếng bước chân,
mang theo một đạo thanh âm nhiệt tình.
"Ha ha, tiểu tử ngươi cuối cùng nhớ đến tới nhìn ta một chút, gần đây
bận rộn...".
Một âm thanh trung khí mười phần vang lên, bất quá chưa nói xong
liền đột nhiên ngừng lại, bởi vì người nói chuyện thấy được Vân Thiên Vũ
đang đứng bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, cho nên nhất thời quên nói chuyện.
Đợi đến phản ứng kịp, một vóc người cao gầy, lão giả đầu đầy tóc
trắng thật nhanh đi tới trước mặt Tiêu Cửu Uyên, một tay lôi kéo hắn chỉ
vào Vân Thiên Vũ nói: "Tiểu tử ngươi điên rồi, mang nữ nhân tới nơi này
làm gì?"
Người nói xong câu đó, còn thật nhanh nhìn xung quanh, dường như
sợ người khác nhìn thấy.
So với lão giả vô cùng bất an, Tiêu Cửu Uyên lại một thân thản nhiên,
sắc mặt như thường thông thả nói: "Đây không phải là địa giới của ngươi
sao? Người nào sẽ thấy, trừ ngươi ra cũng chỉ có hai ba người có thể, chỉ
cần ngươi không muốn để cho người biết, ta tin tưởng không ai sẽ biết bổn
vương mang theo một nữ nhân đi vào."
Lão giả nghe thấy Tiêu Cửu Uyên nói như vậy, tức giận đến phẫn nộ:
"Tiểu tử ngươi mới tới không để cho ta chơi đùa một chút, lần sau chớ tới
chớ tới."
Hắn vừa nói lại nhìn Vân Thiên Vũ một nói: "Nhanh chóng mang
nàng đi, nếu để cho người phát hiện sẽ rất phiền toái."