Thải Anh Vũ thấy thế kinh hãi không dứt, vội vàng nói.
"Chủ tử, người ta không dám, sau này cũng không dám nữa."
Không có biện pháp, ai bảo nó gặp phải một chủ tử hung ác như vậy,
nó vẫn nên ngoan một chút đi.
Vân Thiên Vũ mặc dù ghét có người lừa gạt nàng, nhưng Thất Thải
Anh Vũ này ở trong Viêm Hoàng Truyền Thừa Giới , nói không chừng
trong đó có duyên cớ gì, cho nên tạm thời tốt nhất vẫn chưa nên xử lý nó,
bất quá sau này nếu như nó còn dám lừa gạt nàng.
Tròng mắt Vân Thiên Vũ nhìn chằm chằm Thất Thải Anh Vũ, lạnh
lùng nói: "Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu như lần sau còn dám gạt ta, ta liền lột
sạch lông chim của ngươi, đem ngươi nướng ăn."
Cả thân thể của Thất Thải Anh Vũ cũng run rẩy, chủ tử thật độc ác.
Hết lần này tới lần khác ở một bên Điêu Gia còn liếm miệng, mắt
phiếm lục quang nói: "Chủ tử, ta thích ăn thịt chim nướng."
Thất Thải Anh Vũ giận đến thiếu chút nữa muốn cùng Điêu Gia liều
mạng, bất quá ngay trước mặt Vân Thiên Vũ, nó không dám, chỉ có thể
ngoan ngoãn nghe lời.
"Chủ tử, Phượng Phượng biết."
Nó không nhắc tới chuyện Phượng Hoàng thì tốt, nhắc tới sắc mặt Vân
Thiên Vũ lại khó coi, xách cả người Thất Thải Anh Vũ lên nói: "Sau này
không cho phép nói cái gì phượng cái gì hoàng, còn có sau này ngươi tên
Tiểu Anh."
Thất Thải Anh Vũ ngây dại, ủy khuất vô cùng kháng nghị nói: "Không
muốn, chủ tử, người ta không muốn gọi Tiểu Anh, thật là khó nghe, người