trước kia có thịt hơn rất nhiều, hơn nữa hiện tại các vết sẹo trên mặt trên
người đã biến mất, tin tưởng cũng sẽ không quá kém.
Trong phòng Họa Mi đáp một tiếng, cao hứng chạy qua một bên mang
một gương đồng tới đây, sau đó hướng về phía Vân Thiên Vũ theo đi qua.
Vân Thiên Vũ nhìn về gương đồng, mặc dù có chút mơ hồ, nhưng vẫn
như cũ có thể thấy rõ ràng nữ tử trong gương đồng, da thịt vô cùng mịn
màng, bóng loáng như dương chi bạch ngọc, mày đen xinh đẹp, cong cong
như nhành liễu diệp, dưới lông mi cong vút mâu quang phảng phất như suối
trong veo, cộng thêm khí tức lạnh lẽo, làm cho người ta liếc mắt nhìn,
giống như có hơi lạnh xông tới mặt, cả người không nói ra được sảng
khoái.
Dưới đôi mắt trong trẻo hữu thần là chiếc mũi cao tinh tế, đôi môi đỏ
thắm gợi cảm, cả khuôn mặt không nói ra được thanh lệ tinh xảo, hơn nữa
thần sắc của nàng lạnh nhạt, cùng với tu luyện linh khí, cho nên cả người
nhìn qua, mang theo một cỗ linh khí rung động lòng người, thật giống như
hoa Phù Dung mới vừa nổi trên mặt nước.
Vân Thiên Vũ thấy thế ngẩn ngơ, nàng cho rằng dáng dấp sẽ không
quá kém, bởi vì Họa Mi cùng đám người Tiểu Linh Đang khen quá mức
khoa trương, cũng sẽ không đem một xấu xí nữ khen xinh đẹp đến như vậy.
Nhưng bây giờ thấy chân chính dung nhan, nàng thật đúng là có chút
không thích ứng, so với kiếp trước của nàng, gương mặt này còn đẹp hơn
rất nhiều.
Trong phòng, Họa Mi cùng Tiểu Linh Đang vô cùng phấn khởi mở
miệng nói.
"Tiểu thư, ta nói không sai chứ, dáng vẻ của người thật là đẹp mắt, ta
nghĩ thiên hạ này ít có nữ nhân nào có thể so sánh với dung mạo của tiểu