Tiêu Thiên Dịch nói vừa rơi xuống, Vân Thiên Vũ cả cười, thần giác
mơ hồ có châm chọc.
"Tuyên Vương điện hạ quên sao? Ta đã viết xuống hưu sách, ngươi và
ta từ đó về sau nam cưới nữ gả không liên hệ nhau, ta ở chỗ này chúc ngươi
cùng muội muội trăm năm hảo hợp, ân ái đầu bạc."
Vân Thiên Vũ nói xong cúi đầu nhìn về bên chânTiêu Thiên Dịch, nơi
đó tờ giấy có máu tươi trên người nàng viết thành hưu chữ thật to.
Nhìn thấy mà giật mình.
Tiêu Thiên Dịch mặt trong nháy mắt tối sầm, cách đó không xa Vân
Thiên Tuyết đã lột khăn hồng voan xuống trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt
trang điểm tinh sảo, lúc này đã hơi có chút vặn vẹo, nàng hung hăng nhéo
tay vào làm trong hồng khăn voan, ở trong lòng mắng to Vân Thiên Vũ.
Tiện nhân, tiện nhân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Vân Thiên Vũ cũng không nhìn bất luận kẻ nào, nàng bây giờ chỉ cảm
thấy cả người suy yếu vô lực, một chút khí lực không có, quanh thân đổ mồ
hôi lạnh, ánh mắt từng trận biến thành màu đen.
Nàng tựa vào trên người Họa Mi, vô lực nói: "Đở ta trở về đi thôi."
Hôm nay vừa chỉnh Tiêu Thiên Dịch cùng Vân Lôi, lại lấy được bảo
đảm, tạm thời trước hết như vậy đi, đợi đến nàng dưỡng thân thể tốt lên,
nữa tới thu thập những thứ ngưu quỷ xà thần này.
Họa Mi nhìn Vân Thiên Vũ sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, ngay cả nói
chuyện cũng không có khí lực gì, biết tiểu thư cơ hồ đã tiêu hao hết tất cả
khí lực, đau lòng vội vàng đở Vân Thiên Vũ trở về chuyển.