Dù sao hắn cũng không muốn nhìn thấy nàng, nàng cần gì phải để ý
tới hắn đây.
Chỉ là nàng làm như không thấy, khiến cho Tiêu Cửu Uyên nổi giận
không dứt, hắn một người cao lớn như vậy ở chỗ này, nữ nhân này không
thấy được hắn sao? Ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, liền tính
toán đi qua.
Tiêu Cửu Uyên trong lòng vốn đã nổi giận, nhìn dáng vẻ của Vân
Thiên Vũ làm như không thấy nữa, hắn tức giận trong lòng, cánh tay dài
duỗi một cái ngăn cản Vân Thiên Vũ, sau đó hừ lạnh nói: "Mắt bị mù?"
Một người lớn như thế đứng ở bên cạnh cũng không thấy được, không
phải là mắt mù thì là cái gì.
Vân Thiên Vũ khóe miệng co rút, sau đó quay đầu nhìn về Tiêu Cửu
Uyên, mặt hảo tâm mở miệng hỏi: "Vương gia, khẩu khí nói chuyện như
vậy, chẳng lẽ là tâm tình không tốt?"
Lời này rõ ràng là cầm đao đâm vào tim Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu
Uyên lập tức nghĩ đến tối hôm qua bị người đánh vừa bị ngoan tàn đá
xuống xe ngựa còn bị đánh cắp binh phù, sắc mặt càng thêm khó coi, hô
hấp cũng dồn dập, một đôi mắt giống như như Lôi Điện âm ngoan nhìn
chằm chằm Vân Thiên Vũ.
"Bổn vương tâm tình không tốt, ngươi tựa hồ rất vui vẻ?"
Tiêu Cửu Uyên âm ngao vô cùng nói, Vân Thiên Vũ trong lòng đang
thoải mái đây.
Bất quá trên mặt cũng không biểu hiện ra, nghiêm trang nói: "Sao có
thể như vậy được, ta chính là quan tâm vương gia, tâm tình vương gia
không tốt, ta làm sao sẽ vui vẻ đây."