Hắn có thể không nổi giận sao?
Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ vừa lãnh khốc hạ lệnh: "Người đâu, kéo nha
đầu này xuống chém cho ta."
Chân của Họa Mi mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ khó coi cực kỳ, đồng mâu tràn đầy lạnh lẽo,
hung hăng nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên nói: "Chuyện này không có
quan hệ gì với nàng, là ta muốn đưa cho nàng."
"Vậy thì thế nào? Thân là nha hoàn, biết rõ đan dược này là bổn
vương đưa, lại có can đảm nuốt vào, không phải là muốn chết vậy là cái gì
"
Bạch Diệu sau lưng Tiêu Cửu Uyên há miệng muốn nói chuyện, gia,
ngươi có thể để lại cho mình chút đường lui không, như ngươi vậy là đang
liều mạng đào hố đó có được không?
Quay đầu lại ngươi muốn cưới người ta, người ta muốn cũng không
muốn ngươi.
Đáng tiếc những lời này Bạch Diệu không nói ra miệng, nói với vương
gia hắn cũng không tin.
Bởi vì hắn không tin chính hăn sẽ thích vị vị đại tiểu thư Vĩnh Ninh
Hậu phủ này.
Trên thực tế gần đây lực chú ý của vương gia luôn luôn nhìn chằm
chằm trên người Vân đại tiểu thư, nói hắn đối với Vân đại tiểu thư không
có ý căn bản không thể, đáng tiếc chính hắn còn không biết.
Bạch Diệu có một loại cảm giác vô lực, bất quá lại cũng không dám
không nghe lời của vương gia nhà mình, chỉ có thể vung tay lên ra lệnh