Ngày đại hôn Vân Thiên Vũ xảy ra chuyện như vậy, nếu như hắn từ
hôn lần nữa, đối với nàng mà nói hết sức không tốt, nhưng nếu như nàng từ
hôn, đối với nàng mà nói, tốt hơn nhiều.
Vân Thiên Vũ bị lời của Tiêu Cửu Uyên làm cho ngây ngẩn cả người,
tâm tư nam nhân này cũng thật tinh tế a, ngay cả cái này cũng nghĩ ra được.
Nàng mở miệng muốn cùng Tiêu Cửu Uyên nói, không cần, nàng
không quan tâm danh tiếng, không có có nam nhân muốn nàng, nàng cũng
không gả.
Bất quá Vân Thiên Vũ chưa kịp nói, Tiêu Cửu Uyên lại lên tiếng.
"Hơn nữa bổn vương bảo đảm, coi như bổn vương không cưới ngươi,
cũng sẽ bảo vệ ngươi cả đời chu toàn, nếu như ai có can đảm ức hiếp
ngươi, bổn vương tuyệt đối không bỏ qua cho hắn."
Trong mắt Tiêu Cửu Uyên lóe lên ánh sáng hung tàn.
Vân Thiên Vũ nghe hắn hứa hẹn, đột nhiên nghĩ đến một chuyện tới,
lúc trước nàng đánh Tiêu Cửu Uyên một trận, lại đem Tiêu Cửu Uyên đá
xuống xe ngựa, còn thuận tay lấy đi binh phù của hắn, nàng có thể hay
không thừa cơ cùng Tiêu Cửu Uyên nói một điều kiện, đến lúc đó nàng
thay Tiêu Cửu Uyên giải độc, vừa đúng nói cái điều kiện này.
Vân Thiên Vũ càng nghĩ càng có thể được , thật nhanh nói với Tiêu
Cửu Uyên: "Nếu như ta thật thay vương gia giải độc, ta muốn nói một điều
kiện, bất kể điều kiện gì, vương gia cũng phải đáp ứng."
Tiêu Cửu Uyên mâu quang thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ, cuối cùng
hắn gật đầu: "Được, lời bổn vương nói vẫn quyết định như vậy, thêm một
cái điều kiện, bất kể điều kiện gì."