đó là phải có thật nhiều thành viên là phụ nữ. Tôi sẽ không bao giờ hiểu nổi
tại sao lại có thể có một bản kế hoạch kinh doanh trong đó quy định thành
viên không được là phụ nữ. Ý tưởng của tôi hơi kì lạ, thực tế, Brian cho rằng
rất khó hiểu và mang phong cách Anh. Tôi biết rằng nếu phụ nữ thích đến
câu lạc bộ thì chắc chắn những người bạn trai hay chồng của họ cũng sẽ đến
cùng.
Ban đầu ý tưởng của chúng tôi không được nhiều người ủng hộ
Tôi đã hỏi một vài người xem họ nghĩ gì về ý tưởng này. Hầu hết họ đều
phản đối. Một trong những quan điểm của họ là phí tham gia câu lạc bộ và
cả mức phí hàng năm ở mức 1.500 bảng cho mỗi người là quá đắt. “Chỉ có
người giàu mới tham gia được.”
Một số thì lại không thích địa điểm của câu lạc bộ. Một người Luân Đôn nói
với tôi “nó nằm nhầm chỗ rồi” vì tòa nhà này nằm ngoài khu vực Mayfair".
Tôi thì nghĩ “Gần như thế là được rồi.” Tôi vẫn hỏi đùa rằng sao đường phố
ở Luân Đôn lại phải đặt theo tên của trò chơi monopoly board. Chúng tôi sẽ
ở rất gần khu vực đắt giá nhất Luân Đôn.
Một dự án tốn kém và khó khăn
Mặc dù bị phản đối nhưng tôi vẫn quyết định theo đuổi ý tưởng đầu tư này
và trở thành nhà đầu tư lớn nhất của dự án, sau này giữ chức Chủ tịch Hội
đồng quản trị. Đó quả là một dự án tốn kém và khó khăn. Tòa nhà cần phải
tu sửa và trang trí lại rất nhiều, phải mất đến hai năm mới hoàn thành được
công đoạn này và chi phí không đến 12 triệu bảng như dự tính ban đầu. Tôi
nhớ khi ấy tôi nghĩ: “Ô, nếu không thể dùng trong kinh doanh được thì ít
nhất chúng ta cũng đã phục hồi được một kiệt tác của Luân Đôn - đối với
một người Australia thì đây đâu phải chuyện bình thường!” Các vấn đề khó
khăn và chậm trễ của dự án còn trở thành chủ đề một bộ phim tài liệu của
đài truyền hình BBC với tiêu đề Trouble A The Top. Bộ phim nói về những
nỗ lực rất lớn của Brian để hoàn thành công việc và khai trương câu lạc bộ
đúng thời hạn. Tôi thì được coi là một nhà đầu tư lắm tiền đến từ Monaco và
đang rất lo lắng. Nhưng thực ra tiến độ công việc chậm trễ hay bị trì hoãn