THÙNG CƠM SÁT VÁCH - Trang 298

- Chỉ một bữa cơm thôi mà, có phải ngày nào cũng ăn như vậy đâu. –

Anh từ từ dẫn dụ, giọng anh bỗng trở nên nhỏ nhẹ, vừa dịu dàng vô hại lại
thật khó để cự tuyệt sự dụ dỗ này: - Ăn ngon lắm, Schrodinger ăn hết bao
nhiêu đấy.

Lam Sam có phần dao động, cô vốn không phải là kiểu người có ý chí

kiên định, huống chi hương thơm nồng của gạo tẻ cứ không ngừng lượn lờ
quanh mũi, cô còn có thể làm gì đây…

Ngay sau đó cô ngồi xuống chiến đấu. Kiều Phong ngồi đối diện cô, vừa

uống sữa tươi vừa nhìn cô ăn. Lam Sam không hiểu cái tên tiểu tử này hôm
nay lại mắc chứng gì, buổi tối không muốn cô đi ăn ngoài, nhưng lại muốn
tận mắt nhìn thấy cô ăn cơm, hay anh ta bỏ thuốc gì trong thức ăn hay sao?

Lam Sam rùng mình, suýt nữa văng cả chiếc đũa trên tay ra xa, thế

nhưng nghĩ đi nghĩ lại, con người Kiều Phong này quả thật rất thiếu năng
khiếu làm việc xấu cho nên chắc chắn sẽ không có khả năng này. Nghĩ tới
nghĩ lui cô chỉ có thể lấy lí do “Tư duy của bộ não thiên tài không giống với
người bình thường nên không cần phải đào sâu nghiên cứu” để giải thích.

Cơm nước xong, Lam Sam rút giấy lau miệng, sau đó cô thấy Kiều

Phong bê một cốc nước đi tới, một tay anh đang nâng lên, mãi một lúc sau
Lam Sam mới nhận ra trong lòng bàn tay anh cầm mấy viên thuốc nhỏ.
Kiều Phong đưa cốc nước và thuốc cho cô:

- Lại đây, uống hết chỗ này đi.

Lam Sam:

- …. – Đại gia ơi! Anh vốn là một tiểu thiên tài một thân đầy chính khí

quang minh lỗi lạc, đương nhiên sẽ không bỏ thuốc trong cơm đâu mà sẽ
đưa trực tiếp thuốc cho cô uống!

Cô không nhúc nhích, hỏi ngược lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.