THÙNG CƠM SÁT VÁCH - Trang 89

- Bởi vì cô thèm muốn vẻ đẹp của tôi.

Đã từng thấy người tự luyến nhưng chưa từng thấy ai tự kỷ đến mức

này…. Lam Sam liếc mắt, nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, chính xác là tôi thèm muốn sắc đẹp của anh đấy,

tôi nói cho anh biết nhé, chị đây sắc tâm nổi lên bất tử lắm, không chừng
một lúc nào đó tôi lại làm tiếp nữa đấy, anh cứ nên cẩn thận thì hơn.

Kiều Phong kinh ngạc nhìn cô, chăm chú suy ngẫm tính chân thực của

lời nói. Sau cùng anh nghĩ thầm, coi như nếu đây là sự thật, với sự chênh
lệch thể trạng của hai người, cô cũng sẽ không được như ý.

Nhìn anh như có điều suy nghĩ, đầu Lam Sam đầy hắc tuyến, anh ta

nghiễm nhiên tin là thật chứ.

Mặc kệ là như thế nào, hai người coi như đã giảng hòa, tuy bầu không

khí vẫn vi diệu như cũ vì dù sao tất cả mọi người vốn không hề quen biết
nhé. Họ đang lên đến tầng ba, sẽ qua phòng của Kiều Phong trước, Kiều
Phong lấy chìa khóa mở cửa, Lam Sam chào tạm biệt anh ta.

Lúc Kiều Phong đẩy cửa ra, một luồng hương thơm như bị bưng kín

trong chiếc bình bát quái, cuối cùng cũng trốn thoát, giương nanh múa vuốt
ào ạt ùa ra.

Lam Sam hít sâu một hơi, nhất thời không sao nhúc nhích được, đây

chính là mùi cá kho nhé, hiện hẳn cũng đã đủ lửa, mắm muối cũng đã ngấm
vào thịt cá, thậm chí vào đến xương. Mùi thơm của thịt cá phiêu phiêu tạo
nên hương vị tươi mới của thức ăn, rất tinh khiết mà lại dậy mùi, hoàn toàn
hòa quện vào nhau, đưa vào mũi như người ta đang đứng trước một đĩa cá
kho thật vậy.

Lam Sam không tự chủ được mà chuyển động bước chân, đứng ra phía

sau lưng Kiều Phong. Kiều Phong cảnh giác nhìn cô. Cô không về nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.