THƯƠNG - Trang 246

23

Tôi là Thương và bà là của tôi. Sethe là người hái hoa, những đóa hoa

vàng nơi tôi ở trước khi tôi co ro. Bà hái hoa ra khỏi đám lá xanh. Bây giờ
những đóa hoa ở trên tấm chăn ghép nơi chúng tôi ngủ. Bà sắp mỉm cười
với tôi thì những người đàn ông không có da đến và mang chúng tôi vào
trong ánh nắng với những người chết và đẩy họ xuống biển. Sethe đi vào
biển. Bà vào đó. Họ không đẩy bà. Bà vào đó. Bà đang chuẩn bị mỉm cười
với tôi thì thấy người chết bị đẩy vào biển bà cũng vào theo và bỏ tôi lại
không có khuôn mặt của bà. Sethe là khuôn mặt tôi tìm thấy và mất đi
trong dòng nước dưới cây cầu. Khi tôi vào, tôi thấy khuôn mặt của bà đến
với tôi và đấy cũng là khuôn mặt của tôi. Tôi muốn nhập vào. Tôi cố nhập
vào, nhưng bà trồi lên hòa vào những mảnh ánh sáng ở trên mặt nước. Tôi
mất bà lần nữa, nhưng tôi tìm ra căn nhà bà thì thầm với tôi và bà ở đấy, rốt
cuộc đang mỉm cười. Chuyện ấy thật tốt, nhưng tôi không thể mất bà lần
nữa. Tôi chỉ muốn biết tại sao bà vào trong dòng nước ở chỗ chúng tôi co
ro? Tại sao bà làm thế khi bà sắp sửa mỉm cười với tôi? Tôi muốn theo bà
vào trong biển nhưng tôi không cử động được. Tôi muốn giúp bà hái hoa,
nhưng khói súng khiến tôi không thấy được gì và tôi lạc mất bà. Tôi lạc
mất bà ba lần: một lần khi bà đi hái hoa vì những đám mây khói sặc sỡ, một
lần khi bà vào lòng biển thay vì mỉm cười với tôi, một lần dưới cây cầu khi
tôi theo bà vào dòng nước và bà đi về phía tôi nhưng không mỉm cười. Bà
thì thầm với tôi, nhai tôi, và bơi đi. Bây giờ tôi đã tìm ra bà trong căn nhà
này. Bà mỉm cười với tôi và đấy là khuôn mặt của tôi đang mỉm cười. Tôi
sẽ không mất bà lần nữa. Bà là của tôi.

*

Nói cho mẹ nghe sự thật. Con từ cõi âm về phải không?

Vâng. Con từ cõi âm về.

Con về vì mẹ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.