- Hắn là của ta.
Ánh mắt Bạch Sầu Phi như tia chớp, nói:
- Tuổi tác của ngươi có vẻ rất lớn nhỉ?
Người áo tơi gật đầu nói:
- Lớn tuổi hơn ngươi là được.
Bạch Sầu Phi nói:
- Trở về an hưởng tuổi già đi. Ta biết Tô Mộng Chẩm có ơn với ngươi,
nhưng cũng không đáng vì hắn mà chết ở nơi này.
Người áo tơi ngạc nhiên. Bạch Sầu Phi lại nói:
- Chỉ cần ngươi giao người này cho ta, ta có thể thả ngươi đi. Nếu như
ngươi chịu phục vụ cho ta, giống như ngày đó ngươi vì hắn mà làm nội ứng
trong Mê Thiên Thất Thánh, ta sẽ bổ sung ngươi vào chỗ thiếu trong “Ngũ
Phương Thần Sát” của Kim Phong Tế Vũ lâu.
Người áo tơi run lên một cái, hít một hơi dài, một lúc sau mới nói:
- Ngươi làm sao nhận ra được?
Bạch Sầu Phi hờ hững nói:
- Ta nhận ra tay của ngươi. Ưng trảo luyện đến trình độ như ngươi có
thể nói là hiếm thấy. Chúng ta đã giao đấu trên lầu Tam Hợp, sau đó ngươi
gia nhập vào lâu, nhưng sau khi Vương Tiểu Thạch bỏ đi, ngươi cũng mai
danh ẩn tích. Ta đã sớm đề phòng ngươi và Chu Tiểu Yêu sẽ xuất hiện.
- Nhãn lực tốt!