THƯƠNG TÂM TIỂU TIỄN - Trang 730

Không phải.

Sau khi nàng dùng tư thái xinh đẹp cắm nhành mai xuống, trong đất

chợt vang lên tiếng lạch cạch, sau đó mặt đất nơi nàng đứng từ từ nứt ra…

Giống như một chiếc quạt đang từ từ mở ra, phía trên vẽ núi vẽ nước,

viết những lời lưu niệm, đều sẽ lần lượt nhìn thấy sau khi mặt quạt hoàn
toàn mở rộng.

Dung mạo của nàng gặp tuyết càng trong, qua sương càng đẹp.

Năm đó nàng gảy đàn trên sông, hôm nay trong lòng nàng đã không

códây đàn.

Nàng chính là Lôi Thuần, đương kim tổng đường chủ của Lục Phân

Bán đường.

Ngươi có thể nghe được tiếng đàn, là bởi vì đàn có dây.

Một người có cảm tình, là bởi vì hắn hữu tình.

Lôi Thuần thì sao?

Tại sao vẻ u buồn lộ ra trong đôi mắt tịch mịch của nàng, lại khiến

người ta cảm thấy đó không phải là tình, mà là vô tình.

Vô tình, rốt cuộc là vì tình đến lúc nồng tình chuyển nhạt, hay là tình

đến nơi sâu không oán trách?

Ngươi nói sao?

Ai mà biết.

Nếu đạo vô tình lại hữu tình, vậy trời hữu tình thì trời cũng già. Nếu

nói đến vô tình, không bằng cứ đi hỏi Vô Tình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.