THƯƠNG TÂM TIỂU TIỄN - Trang 754

Trương Thán vội vàng từ cửa sổ nhìn xuống, trông thấy dưới lầu ánh

lửa phần phật, chiếu rọi sáng người. Người trong Kim Phong Tế Vũ lâu đều
đang bày trận chờ địch. Lúc này cổng lớn bỗng từ từ mở ra hai bên, một đội
nhân mã chậm rãi đi vào, ngay ngắn trật tự. Cầm đầu là một người mặc áo
bào lông ngỗng màu vàng, từ xa nhìn lại vẫn có thể thấy màu da trắng trẻo,
khí khái rạng ngời, giống như chỉ tới để dự một bữa tiệc ăn chơi vui vẻ, hơn
nữa còn muốn ăn hết tất cả món ngon.

Đây là lần thứ hai Trương Thán từ lan can Bạch lâu nhìn xuống. Trước

kia khi hắn và Vương Tiểu Thạch kết làm huynh đệ, thường đi lại ở bốn lầu
Hồng, Thanh, Bạch, Hoàng (tháp ngọc là “trọng địa” của Tô Mộng Chẩm,
đừng nói là Trương Thán, ngay cả Vương Tiểu Thạch và Bạch Sầu Phi
cũng ít khi lên đó), nhưng lại không có cảm giác như hiện giờ.

Ban nãy hắn từ trên cao nhìn xuống, chợt thấy “chiến hữu” Ngô

Lượng của mình và kẻ địch đang châu đầu ghé tai. Dưới tình thế bốn bề thụ
địch này, ngay cả hai tên “đồng liêu” ít ỏi cũng trở nên khó lường như vậy,
khiến cho hắn nảy sinh một cảm giác bi thương và bơ vơ. Hiện giờ lại thấy
Vương Tiểu Thạch lắc lư đi vào, giống như dự tiệc, xem chết như trò vui;
phàm là nơi hắn đi qua, kẻ địch đều nhường ra một con đường, để cho hắn
đi thẳng vào Bạch lâu. Trong lòng Trương Thán không nhịn được kêu lên
một tiếng.

Đại trượng phu, chính là như vậy!

Biết rõ núi có hổ, vẫn đi vào núi hổ.

Sinh tử như chuyện thường, ôm kiếm đối diện ngàn quân.

Dưỡng khí bất động chân hào kiệt, cư tâm vô động chuyển quang

minh.

(Đúng, chỉ bốn chữ “quang minh lỗi lạc” này mà thôi!)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.