THỦY HỬ - Trang 1137

được chỗ đó thì trại bên kia phá dễ như chơi.
- Đợi lúc nào thì đi?
- Bây giờ mới canh hai, xin đợi đến canh ba sẽ đi.
Khi đó Tiều Cái nghe trống canh ở chợ Tăng Đầu đã điểm hai tiếng sau nghe mãi
vào khoảng giữa trống canh ba nữa thì thấy phăng phắc không có trống canh nữa.
Hai người nhà chùa bảo với Tiều Cái rằng:
- Có lẽ chúng đã ngủ kỹ rồi ta nên kéo quân đi thôi.
Nói đoạn liền dẫn đường đi trước Tiều Cái cùng các vị Đầu lĩnh lên ngựa kéo quân
theo sau, đi được năm dặm đường đến chỗ tối tăm mù mịt bỗng không thấy hai vị
nhà sư đâu, quân mã liền đứng dừng lại mà không dám tiến. Nom đến đường thì
toàn là đường ngang lối tắt rất nhiều mà không có nhà cửa nào ở đó. Chúng thấy
vậy cả kinh báo cho Tiều Cái biết, Hồ Diên Chước nghe báo liền truyền quân kéo
về đường cũ. Đi độ hơn trăm thước bỗng nghe bốn bên chiêng trống vang trời tiếng
kêu dậy đất rồi có một dẫy đèn đuốc kéo ra, Tiều Cái cả kinh liền dẫn các tướng
cùng tam quân cướp đường để chạy. Chạy được hai khúc đường lại gặp một toán
nhân mã bắn tên đạn rào rào chắn ngang trước mặt, Tiều Cái cùng các tướng xung
đột tìm đường bất đồ bị một mũi tên bắn ngay vào mặt Tiều Cái ngã lăn xuống
ngựa. Hai anh em nhà họ Nguyễn, Lưu Đường, Bạch Thắng thấy vậy đều thục thân
lăn vào cứu Tiều Cái lên ngựa rồi đánh tháo lấy đường đi ra. Khi ra tới cửa thôn có
đám quân của Lâm Xung tiếp ứng đánh nhau với đám quân của Tăng Gia tới trời
sáng mới thu quân.
Bấy giờ Lâm Xung điểm lại nhân mã hơn hai nghìn chỉ còn sót lại hơn nghìn các
Đầu lĩnh đều liều chết thoát về cả. Các Đầu lĩnh tới thăm Tiều Cái thấy mũi tên bắn
ngay vào má rất sâu, khi nhổ mũi tên ra thì máu lai láng như suối chẩy vậy, chúng
xem mũi tên thì thấy mũi tên có tẩm thuốc độc trên đề ba chữ “Sử Văn Cung'' Lâm
Xung bèn lấy thuốc kim sang dán cho Tiều Cái, khi đó Tiều Cái bị thuốc độc ngấm
ra không nói được nữa, Lâm Xung bèn cho vực lên xe rồi cho ba anh em nhà họ
Nguyễn, Lưu Đuờng và Đỗ Thiên, Tống Vạn đưa về sơn trại trước. Đoạn mời mười
bốn vị Đầu lĩnh bàn với nhau rằng:
- Phen này Tiều Thiên Vương không ngờ thất bại đến như thế, thực là ứng với điềm
gió thổi gẩy cờ hôm trước. Anh em chúng ta rồi đây cũng phải rút quân trở về, song
hãy đợi lệnh Tống Công Minh xem sao sẽ quyết.
Hôm đó vào khoảng canh năm trời chưa rạng sáng, mười bốn vị Đầu lĩnh đương
ngồi than thở với nhau bỗng thấy tiểu lâu la vào báo rằng:
- Phía trước có bốn năm toán quân kéo đến, đóm đuốc rực rỡ đông đúc không biết
bao nhiêu mà kể.
Lâm Xung nghe nói liền cùng các vị Đầu lĩnh lên ngựa ra xem quả thấy ba mặt đóm
đuốc sáng như ban ngày, tiếng hò reo vang trời dậy đất chàng liền lệnh cho các
tướng sĩ lập tức mà chạy. Bọn quân mã Tăng Gia đuổi đến đánh Lâm Xung vừa
đánh vừa lui, mãi đến gần năm sáu mươi dặm mới chạy được thoát. Bấy giờ kiểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.