THỦY HỬ - Trang 168

TRƯƠNG GIÁO ĐẦU (CHA VỢ LÂM XUNG)

Phủ Doãn nghe nói có lẽ, liền đem việc ấy vào bẩm cho Cao Thái Úy biết. Cao Thái
Úy nghe lời Tri Phủ nói cũng biết là việc mình làm xằng hụt lý và cũng hơi e lòng
Tri Phủ, nên ưng lời mà phê phó ngay. Hôm đó Tri Phủ trở về Phủ, cho đòi Lâm
Xung lên tháo các đồ gông ra, đánh phạt 20 trượng rồi gọi thợ thích chữ vào mặt rồi
lại gông vào cẩn thận mà viết công văn trao cho hai tên công sai giải tù, sang đài ở
Thương Châu. Hai tên công sai là Đổng Siêu và Tiết Bá, vâng lĩnh giấy má rồi đem
Lâm Xung ra khỏi phủ Khai Phong. Bấy giờ hàng xóm láng giềng, cùng bố vợ Lâm
Xung là Trương Giáo Đầu, cùng đến cửa phủ, để đón tiếp rồi đưa cả nhau vào một
cái hiệu ở bên cầu để nói chuyện. Lâm Xung phàn nàn với Trương Giáo Đầu rồi lại
nói rằng:
- May nhờ Tôn Phật Nhi có lòng che chở giúp đỡ, cho nên đòn cũng đỡ đau, chứ
không thì có lẽ không đi được nữa.
Trương Giáo Đầu nghe nói nửa cảm nửa thương, liền gọi tửu bảo lấy rượu ra đãi hai
người giải tù cùng uống cho vui. Rượu được vài tuần thì Trương Giáo đầu lấy ra
mấy lạng bạc đưa cho tên công sai rồi dặn dò để trông nom giúp đỡ.
Bấy giờ Lâm Xung đứng dậy chấp tay nói với trượng nhân rằng:
- Con chẳng may gặp ngày xung tháng hạn, bỗng dưng nên nổi nước này, vậy con
có mấy lời tâm sự xin trượng nhân thương đến, từ khi vợ chồng con sum họp với
nhau, đến nay đã được ba năm, tuy rằng trời chưa cho con một chút con nào, song
sự ăn ở với nhau, thực chưa hề có điều gì là trái ý, tới nay con phải đi đày ải xa
khơi, sau này mất còn chả biết, nếu mà để vợ con ở góa một mình thì thực trong
lòng không ổn! Vả chăng vợ chồng con cũng còn đương trạc thanh xuân, e khi ở lại
trong nhà, lỡ bị Cao Nha Nội lại đem lòng ức hiếp thì bấy giờ sẽ xử ra sao? Việc ấy
quyết nhiên không nên vì con mà để mất con đường thân thế, vậy tiện đây đông đủ
xóm giềng, con xin viết tờ giấy hưu thư, để cho vợ con tùy tiện lấy chồng, như thế
thì con mới yên lòng đi được.
Trương Giáo Đầu gạt đi rằng:
- Chết nỗi! Sao hiền tế lại nói như vậy. Bây giờ chẳng may gặp phải cơn đang vận
túng, đành hãy đến Thương Châu mà lánh nạn ít lâu rồi sau này tất nhiên trời kia
thương lại cũng còn vợ chồng sum họp với nhau, chứ có điều chi mà ngại! Nhà lão
đây nghèo cũng còn kiếm được để nuôi hai thầy trò nó, trong năm ba năm mà đợi
khi sắc cầm tái hợp về sau. Còn như Cao Nha Nội có ý lôi thôi thì ta sẽ cấm con gái
ta ở nhà, còn gặp ở đâu mà sinh sự được nữa. Việc ấy hiền tế cứ an tâm, đi sang
Thương Châu ở đó rồi thỉnh thoảng viết giấy về cho ta, quần áo ta đây sẽ chu cấp
gửi sang, chớ nghĩ quanh quẩn làm cho thêm khổ?
- Đành vậy, con xin cảm tạ trượng nhân song không thể nào yên tâm để cho vợ con
lỡ làng như thế được! Nếu trượng nhân có lòng thương tôi mà nhận lấy lời cho thì
tôi chết đi mới được yên hồn nơi chín suối, xin với trựơng nhân biết cho.
Trương Giáo Đầu nghe vậy lại càng cảm động, nhất định không ưng lời, đoạn rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.