THỦY HỬ - Trang 202

hoả, bất đồ lại nghe thấy có tiếng người nói lao xao ở đằng kia đi đến, chàng liền
nấp ở trong cổng để nghe xem sao? Bấy giờ nghe kỹ thấy tiếng chân ba người đi
đến trước cổng miếu, đẩy cổng toan vào nhưng lại bị hòn đá đè chặn ở trong, cho
nên đẩy mấy lần cũng không được liền cùng nhau đứng ở thềm cổng mà xem lửa ở
bên thảo trường. Đoạn rồi nghe thấy có một người ở trong đám ấy nói rằng:
- Làm mẹo thế có kỳ diệu hay không?
Lại có người nói rằng:
- Cái đó là nhờ Quản Doanh và Sai Bát, có lòng chịu khó giúp cho, mới được như
thế, để về Đông Kinh tôi sẽ kêu Thái Úy cho ngài được thăng chức chuyến này.
Lại có kẻ nói rằng:
- Phen này thì Lâm Giáo Đầu tất chết, chứ chẳng sai, thế là bệnh Nha Nội có thể
khỏi được rồi đó.
Anh kia lại nói:
- Thằng Trương Giáo Đầu gớm lắm, ba bốn phen nhờ người đến nói, nó nhất định
không nghe! Nay con rể chết rồi thì phỏng có giữ được không? Ấy cũng chỉ vì lão
Trương Giáo Đầu không thuận mà bệnh thế Nha Nội càng ngày càng nặng, cho nên
chúng tôi mới phải sang đây, nhờ đến các ngài đó.
Một anh thì lại nói:
- Bây giờ tôi nhảy vào trong tường, cứ mỗi đống củi lại cho một bó lửa, tính tất cả
đến mười mấy bó lửa rồi còn chạy đi đâu được nữa?
Anh kia lại ra dáng đắc ý mà rằng:
- Có trốn được thoát hôm nay thì cái tội đốt thảo trường cũng đến chết thôi.
Bấy giờ một anh nói rằng:
- Thôi bây giờ chúng ta đi về trong thành đi.
Một anh lại giữ lại mà rằng:
- Khoan, ta hãy xem một lúc nữa rồi ta nhặt một vài cái xương của nó đem về, để
cho Thái Úy biết là chúng ta thạo việc.
Khi đó Lâm Xung nghe rõ tiếng ba người, biết là một tên Sai Bát, cùng Lục Ngu
Hầu và Phú An ở đó thì trong bụng tự nghĩ rằng:
- Gớm thực, quân này định sát hại ta đây. Nếu nay trời không thương ta mà cái nhà
kia không đổ thì có lẽ ta bị quân này đốt chết chẳng chơi. Quân súc sinh này để nó
làm chi làm hại thế gian nữa? Nghĩ đoạn, sẽ vần hòn đá đè chặn cánh cổng, để ra
một bên rồi cầm gậy mở cánh cổng bước ra mà quát lên rằng:
- Quân súc sinh này, mày chạy đi đâu được nữa không?
Ba anh kia nghe thấy vậy thì kinh chạy, nhưng lại cuống cẳng không sao chạy được,
Lâm Xung liền giơ gậy đánh cho Sai Bát một cái gậy ngã quay ra đấy. Lục Ngu Hầu
kinh sợ rụng rời kêu xin tha tội, còn tên Phú An thì giơ cẳng chạy cho mau để thoát.
Bất đồ chạy được mươi bước thì Lâm Xung đã nhảy theo, đánh cho một gậy ngã lăn
xuống đất rồi quay lại quát Lục Ngu Hầu rằng:
- Thằng xỏ lá kia, mày chạy đi đâu?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.