THỦY HỬ - Trang 433

- Thôi đừng nói nữa. Dù có có cọp thực nữa, lão gia đây cũng không sợ. Anh định
giữ ta ở lại đêm nay cướp tiền hại ta rồi lại đem cọp ra lòe ta hay sao?
Chủ hàng lấy làm bực mình liền đáp lại rằng:
- Ông không biết lòng cho tôi, được, thôi tùy ý, không tin thì cứ đi đi.
Nói xong lắc đầu, ra vẻ tức mình mà mà trở vào nhà. Võ Tòng lại điềm nhiên vác
gậy lên vai, bước khoát đạt lên núi Cảnh Dương. Đi được bốn năm dặm đường, đến
chỗ chân núi, thấy bên đường có một cây lớn gọt trắng một quãng vỏ, có viết mấy
hàng chữ lên trên. Võ Tòng đứng dừng lại ngửa mặt lên xem thì thấy chữ yết rằng:
"Trên núi Cảnh Dương có con cọp lớn hại người, vậy phàm có khách thương qua
lại, tất phải đợi đến giờ Tị, giờ Ngọ, giờ Mùi mà tụ họp đông người, sẽ đi qua núi.
Xin chớ có liều mà chết
".
Võ Tòng xem xong cười mà nói rằng:
- Cái này là mưu mẹo của thằng hàng cơm, nhưng ta đây có sợ gì, định lừa người ta
phải trọ lại ở hàng nó đây. nhưng ta đây có sợ gì? Nói đoạn lại vung ngang cây gậy
mà đi lên núi. Bấy giờ vào khoảng giờ Thân, mặt trời đã sắp tà tà lặn, Võ Tòng thừa
lúc hơi men cao hứng, cứ vùn vụt bước tràn lên núi.
Đi độ nửa dặm đường, đến một tòa miếu cổ, chợt trông thấy trước cửa miếu dán
một tờ bảng yết, chàng liền đứng dừng lại ngẩng lên để xem. Trong bảng yết rằng:
"Huyện Dương Cốc yết thị cho các hành khách bộ hành cùng biết. Hiện nay trên
núi Cảnh Dương có con cọp lớn giết hại nhiều người. Bản huyện đã sắc cho các
nhà đi săn lùng bắt chưa được. Vậy phàm khách thương đi đến đây, tất phải đợi có
đông người mà chờ đúng giờ Thìn, giờ Tỵ, giờ Ngọ, giờ Mùi thì mới qua núi được.
Còn các giờ khác và khách đi một mình, đều cấm không cho đi qua núi, e khi thiệt
hại tính mạng không chơi".
Nay yết thị Ngày tháng năm niên hiệu Chính Hòa
Võ Tòng nom đến đấy, đã có ấn tín quan tư cẩn thận, bấy giờ mới tin trên núi có hổ,
liền toan quay lại xuống núi để nghỉ. Đoạn rồi lại nghĩ thầm trong bụng rằng: "Nếu
bây giờ ta về đấy, tất nhiên bị chủ điếm chê cười, như thế là không phải tay hảo hán.
làm thế nào cho tiện?” Chàng nghĩ vơ vẩn một lát rồi lại nói một mình rằng: Sợ cái
gì? Ta thử đi xem đã làm sao? Nói xong lại vác gậy mà sồng sộc đi lên.
Rượu này sức ấy tài kia,
Trời còn coi bé huống chi vật thường?
Ví không thiết thạch can trường
Gánh sao cho nổi tang thương với đời?
Khi Võ Tòng đi được mấy bước, nghe chừng hơi rượu đã bốc lên hừng hực, liền lật
cái nón khoác về sau lưng rồi cắp gậy vào một bên sườn mà hăm hở bước đi. Hồi đó
đương dạo tháng 10, đêm dài ngày ngắn, nên đi chữa được mấy chút đường thì thấy
mặt trời đã lặn, chàng liền nói lẩm bẩm một mình rằng:
- Ở đây làm gì có hổ, chẳng qua họ chỉ sợ không dám đi lên đó thôi.
Nói đoạn lại dấn bước đi lên, bấy giờ hơi rượu càng ngày càng ngấm, lại càng nóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.