THỦY HỬ - Trang 57

VƯƠNG TIẾN

Về phần Vương Tiến sau khi đi khỏi Đông Kinh thì đêm ngủ trọ ngày lên đường,
dãi gió dầm sương, hai mẹ con rất là vất vả. Đường đi được hơn một tháng, nghe
chừng gần tới Duyên An, hai mẹ con lấy làm vui mừng, mãi nói chuyện với nhau,
bất giác trời tối lúc nào không biết. Khi quay ra toan tìm chỗ trọ thì độ đường đã lỡ,
không còn hàng quán đâu đây, trong bụng đã có phần lo sợ. May đâu chợt thấy đàng
xa có khu rừng con, lại có bóng đèn sáng chiếu lập lòe, chắc rằng ở đó có nhà trọ
được, liền cùng nhau rảo bước đến xem. Tới nơi, quả nhiên là một trang viện lớn,
có tường đất bao bọc chung quanh ngoài trồng toàn liễu, có tới ba bốn trăm cây,
xanh biết chẳng khác chi một khu rừng tùng vậy. Bây giờ hai người lần đến trang
viện, gọi cửa hồi lâu, mới thấy người chạy ra hỏi. Vương Tiến hạ gánh hành lý ở
trên vai xuống, chắp tay vào người kia mà nói rằng:
- Thưa người, bà con tôi chẳng mai đi mất lỡ mất độ đường, không có quán hàng để
trọ, vậy chúng tôi muốn phiền người cho vào ngủ trọ ở đây một tối, sáng mai xin
nộp tiền trọ cẩn thận, có được chăng?
Người kia nói:
- Để tôi vào nói trang chủ xem sao, nếu được thì sẽ mời vào nghỉ.
Nói rồi vào trong nhà một lát chạy ra bảo Vương Tiến rằng:
- Ông chủ tôi đã ưng lời rồi, xin cứ vào trong nhà.
Vương Tiến quảy gánh lên vai, dắt ngựa đi theo người kia vào bên cạnh chỗ nhà
lúa, đặt gánh xuống rồi đỡ mẹ xuống ngựa và dắt ngựa ra buộc gốc cây liễu gần đó.
Đoạn cùng vào thảo đường để chào Chủ nhân. Chủ nhân này đã ngoài sáu mươi
tuổi, râu tóc bạc phơ, mình mặc áo rộng, chân mang giầy da, trông ra giống một ông
trưởng giả, khi thấy mẹ con Vương Tiến tới nơi liền mời ngồi tử tế và hỏi tên họ.
Vương Tiến nói dối là người họ Trương, vốn ở kinh sư, vì buôn bán thua lỗ, phải đi
tìm bà con ở phủ Duyên An để nương nhờ, nhân lỡ bước xin vào để trọ. Người chủ
nghe nói cũng yên chí cho là thực, liền sai người dọn cơm cho mẹ con Vương Tiến
ăn.
Cơm nước xong rồi, chủ nhân đưa hai người sang phòng để nghỉ, Vương Tiến nói
với chủ nhân rằng:
- Có con ngựa của mẹ tôi cưỡi, nhờ người bảo người nhà cho ăn uống cẩn thận, tôi
xin tạ ơn sau.
Chủ nhân cười và đáp rằng:
- Được, nhà tôi cũng có ngựa để tôi bảo nó dắt ra chuồng cho ăn uống một thể.
Nói đoạn đi vào phòng nghỉ.
Sáng hôm sau khi mặt trời mọc đã cao mà chưa thấy mẹ con Vương Tiến dậy, sau
người chủ đi đến phòng khách, thấy tiếng mẹ Vương Tiến kêu rên mà cửa phòng
chưa mở, liền hỏi lên rằng:
- Trời sáng đã lâu rồi mà các ngài chưa dậy hay sao?
Vương Tiến nghe tiếng hỏi, vội vàng chạy ra vái chủ nhân mà nói rằng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.