THỦY HỬ - Trang 591

- Tiểu đệ xin đưa Ca Ca đi một quãng nữa, sẽ trở về lối này cũng được.
Tống Giang gạt đi mà rằng:
- Bất tất phải phiền như thế, dẫu đến đâu rồi cũng ly biệt mà thôi. Hiền đệ phải nên
cẩn thận tiền trình, tới đó nên chừa bớt rượu, cho khỏi sinh sự lôi thôi. Nếu sau này
triều đình có giấy chiêu an thì hiền đệ nên rủ Lỗ Trí Thâm cùng về quy phục, đem
thân ra chốn biên cương để ra tài ngọn giáo thanh đao, lập chút công lao cùng xã tắc
mà hưởng sự vinh hoa, lưu danh sử sách như thế thì may ra mới khỏi uổng công
một đời. Ta đây dẫu có chút lòng trung nghĩa mà tài năng còn kém, chắc đâu tiến bộ
về sau! Duy hiền đệ là một tay anh hùng như thế, tất nhiên làm được sự nghiệp phi
thường, vậy hiền đệ nên nhớ lời ta mà tính toán sau này sao cho được gặp nhau là
thoả.
Võ Hành Giả cúi đầu vâng lời, cùng uống rượu một lát rồi đứng dậy tính trả tiền
hàng mà đi ra. Khi tới ngã ba, Võ Tòng thụp xuống đất lạy Tống Giang bốn lạy.
Tống Giang gạt nước mắt không nỡ rời tay trông Võ Tòng mà dặn rằng:
- Xin anh em chớ quên lời ta, phải bớt tính uống rượu mà trọng lấy thân mới được.
Võ Tòng ngậm ngùi mà chia bước về Tây. Đằng này một mình Tống Giang thui
thủi theo đường bên Đông, vừa đi vừa nghĩ nhớ đến Võ Tòng, không lúc nào trong
dạ được yên.
Tống Giang đi được vài hôm, đến một nơi non cao rừng rậm, phong cảnh ưa nhìn,
chàng vừa đi vừa nghiêng ngả ngắm xem, bất giác mặt trời gần tối mà không có chỗ
nào trú chân cho tiện. Bấy giờ trong bụng kinh hoàng, e ngại mà tự nghĩ rằng: "Nếu
phải đương trời mùa hạ thì ta nghĩ trong rừng một tối cũng không hề chi, song bây
giờ đương buổi mùa đông, gió sương lạnh lẽo, không những là rét mướt không yên
mà lỡ ra có hổ báo hay rắn độc tới nơi thì làm sao mà giữ thân cho được!” Chàng
nghĩ vậy, liền mãi miết cố đi tìm một nơi để nghỉ tạm.
Ước chừng đi được gần một trống canh, trong bụng càng thấy nóng nảy lo sợ, bèn
rảo cẳng bước chân, không kịp cúi nom xuống đất. Dè đâu đương đi bỗng vấp phải
sợi giây giăng ngang trước lối rồi thấy tiếng chuông ở trong rừng vang động ầm ĩ cả
lên. Đoạn rồi có mười lăm mười sáu tên lâu la nấp ở trong rừng cây chạy xô ra; reo
hò quát tháo mà bắt trói Tống Giang, cướp lấy thanh đao hành lý rồi đánh lửa thắp
đuốc giải Tống Giang lên núi. Khi tới sơn trại, thấy xung quanh toàn thị gỗ vầy làm
trại, chính giữa có một tòa thảo sảnh, trên kê ba bộ ghế tréo lót da hổ và ở phía dưới
có tới trăm gian nhà lá. Bọn lâu la trói tròn Tống Giang như một cái bánh kéo cổ
vào buộc ở cột cái rồi có mấy tên lâu la ở trong sảnh nói rằng:
- Đại vương vừa mới đi nghỉ, không nên vào báo vội. Hãy đợi lát nữa Đại Vương
tỉnh rượu sẽ mời ra đây, khoét ruột gan con trâu ấy làm thang giã rượu rồi chúng ta
thừa lộc miếng thịt tươi cho thú.
Tống Giang bị trói ở ngoài cột, nghe thấy nói thế thì trong bụng nghĩ thầm rằng:
"Mình thực là thiển cận quá chừng; chỉ vì giết một con đàn bà gian dâm vô lý mà
đến nỗi xảy ra biết bao nhiêu câu chuyện nguy nan, khốn đốn; Ngày nay lại đem

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.