THỦY HỬ - Trang 688

Tống Giang cùng hai tên công sai, nghe nói thì ôm nhau mà quay ra trông xuống
dòng sông để nhảy. Chợt đâu trên sông có tiếng kẽo ca kẽo kẹt rồi có một chiếc
thuyền vun vút đi đến. Trên thuyền có ba người một đại hán cầm cây gậy móc,
đứng ở mũi thuyền và hai người lái chèo ở đằng sau. Khi thuyền gần đến nơi thì đại
hán cầm gậy móc kia mà quát lên rằng:
- Thuyền nào dám hành sự ở đây? Hàng hóa trong thuyền đã có chủ, sao các ngươi
được làm liều như thế?
Anh lái đò nghe nói, liền ngẩng lên mà nói rằng:
- Tưởng là ai, té ra Lý Đại Ca đó. Đại Ca đi buôn bán gì mà không cho chúng tôi đi
với?
- Bác Trương ơi! Bác vùng vẫy ở đây một mình. Trong thuyền có hàng hóa gì đấy?
Khá không?
- Tôi nói chuyện cho bác buồn cười nhé: Tôi mấy ngày hôm nay nhẵn nhụi, không
sờ vào đâu được rồi lại đánh bạc thua không còn một đồng một chữ nào; Đương
ngồi buồn ở trên thuyền, bỗng có một đám người đuổi ba món hàng hóa xuống, té
ra là hai anh lính, với một thằng tù đen đen lùn thấp, không biết rằng ở đâu đến? Tôi
thấy nó nói là đi đày sang đất Giang Châu, nhưng mà không thấy đeo gông xích gì
cả. Còn bọn đuổi ở trên bờ thì chính là hai anh em họ Mục, họ định đòi bắt đám
này, nhưng tôi không chịu trả lại.
Đại hán kia nghe đến đó thì ra đáng kinh ngạc mà rằng:
- Chết rồi! Chẳng hay là Tống Công Minh Ca Ca của ta đó?
Tống Giang ngồi bên này nghe tiếng người kia hơi quen quen liền kêu lên rằng:
- Hảo hán nào bên ấy? Nhờ cứu cho Tống Giang tôi với.
Đại hán kia cả kinh nói rằng:
- Té ra Tống Ca Ca của ta thực đó à?
Tống Giang nghe nói vội nhẩy ra ngoài khoang, nhờ ánh sao soi sáng. Trông sang
bên kia, thấy người đứng mũi thuyền chính là Hồn Giang Long Lý Tuấn và hai
người chèo ở đằng sau chính là Đông Uy, Đồng Mãnh. Bấy giờ Lý Tuấn nhẩy sang
bên thuyền này kêu lên rằng:
- Khổ hại cho Ca Ca tôi, nếu tiểu đệ chậm đến đây thì còn gì là tính mạng! Hôm nay
cũng là trời kia xui khiến, tiểu đệ ngồi nhà sốt ruột không yên, nên mới chèo thuyền
qua đây để kiếm mồi buôn bán, dè đâu lại gặp Ca Ca bị nạn kinh nguy như thế.
Anh lái đò nghe vậy thì ngây người lạnh ngắt, hồi lâu mới cất tiếng hỏi lên rằng:
- Lý Đại Ca ơi! Té ra người lùn đen đó, chính là Sơn Đông Cập Thời Vũ Tống
Công Minh phải chăng?
Lý Tuấn nói rằng:
- Chính phải rồi, bây gờ anh mới biết khổ chưa? Chàng lái đò nghe nói vội cúi rạp
xuống để lạy mà nói rằng:
- Chết nỗi! Làm sao nhân huynh không nói tên ngay từ trước, để tôi khỏi làm càn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.