THỦY HỬ - Trang 904

Tống Giang nghe vậy, liền truyền cho quân ngựa xông pha bốn mặt để tìm lối đi. Lý
Quỳ múa đôi phủ chạy ngược chạy xuôi, toan tìm người để chém, song trước sau
không thấy một tên trang khách nào. Chợt lại thấy trên núi Độc Long nổi một
tiếngn hiệu nữa rồi bốn bên bỗng kêu hò ầm ĩ cả lên làm cho Tống Giang kinh ngạc
rụng rời không biết lối nào mà giờ.
Mới hay:
Anh hùng lại gặp anh hùng,
Những tay thao lược non sông còn nhiều.
Giữa trường khói lửa đìu hiu,
Tâm can phải vững cơ mưu phải già,
Ngất trời một trận phong ba,
Non gan hồ dễ vượt qua tới ngàn?
Sinh tồn ở cõi nhân gian,
Ai ơi! Trông đó mà toan lấy mình.

Lời bàn của Thánh Thán
Người ta nói rằng: Có chém tre, gỡ rắn, mới biết sức dao hay; Vậy có gặp sự khó
khăn mới biết tay kỳ bút! Hồi này cốt tả Tống Giang đánh Chúc Gia Trang. Hỡi ôi!
Đánh Chúc Gia Trang cũng chỉ tầm thường của sự chiến đấu, sao đủ triển tài năng
diễn tả của Thi Nại Am? Cho nên chưa chế ra văn, đã trước chế ra đề, tả bên đông
Chúc Gia, có một Lý Gia Trang, bên tây Chúc Gia, thêm một Hồ Gia Trang, ba
trang liên kết với nhau, thấy như giữa đưa đông cứu, đánh giữa thì đông tây xô lại
cứu. Ôi như thế thấy đề tài nghe khó khăn thay! Khác nào sau ngựa chạy dông một
cương khôn giữ. Lửa rối nổi lên, một tay khôn chữa. Thi Nại Am mới hồi lòng gấm,
giơ tay vóc, uốn lời mềm, chấm mực tốt mà trước khi Dương Hùng, Thạch Tú chưa
đến Lương Sơn, đã tả Lý Ứng bên đông giơ tay hữu. Vào tới hồi này, Tống Giang
đem mười sáu viên hồ tướng, lộ máu đánh ra, toan sinh cầm Tây Hổ, đó gọi là giở
đến tay tả mà phải chạy đông tây muốn diệt Chúc Gia Trang mà chẳng tưởng dễ
như trói một con gà vậy?
Đó! Thi Nại Am đã đem đầu đề khó ra, tới lúc vào đề lại có phép đảo đi, được kheo
đến thế? Người nào đem cuối thiên ra bàn vắn nói dài, tức chưa hiểu sự đó, sao
chẳng xem trù tính tự đầu thiên, tới khi hạ bút, tả ra thấy muôn phần khó vậy.
Xem tả Lý Chúc đánh nhau, thế lực ngang nhau, chưa lấy làm thú còn ngại nhân đó
mà hai nhà không chịu ngừng tay, để đưa ra bút thế tả Tống Giang tới đánh, nên
phép hành văn có lúc chiếm một bút tả ra, lưu một bút chưa chép. Tả Thạch Tú một
đoạn dò đường, như vẽ ra một người tinh tế, đọc đến cùng tưởng tác giả đủ mọc kỳ
tài mới tả nổi ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.