hưởng hạnh phúc như bao cô gái khác?”.
Tiếng Giản Triệt đau đớn: “Không phải vậy đâu, Đồng…”.
Giọng Đồng vẫn nghẹn ngào, hình như cô đang khóc trong tuyệt vọng:
“Anh không hề thích em thực sự”.
Giản Triệt nhắm nghiền mắt, gượng nghĩ ra từng ý: “Tại anh… anh cứ
nghĩ…”.
Chợt Đồng nín khóc, lạnh lùng hỏi: “Anh đã thích người khác phải
không?... Là cô ấy sao?”.
Hiểu Khê giỏng cả tai vẫn chịu không thể đoán nổi đó là ai.
Giản Triệt vội vã đáp: “Không, không phải đâu”.
Đồng hỏi đầy hy vọng: “Vậy tại mẹ anh phải không? Em sẽ làm tất cả để
thay đổi cách nghĩ của bà ấy…”
Giản Triệt vẫn lắc đầu: “Không, không phải”.
Đồng cười cay đắng: “Vậy tức là do anh không thích rồi. Sao anh phải
đóng kịch thế? Anh không thích em, tại sao còn ra vẻ tốt với em, quan tâm
tới em? Em không muốn người ta thương hại”.
Giản Triệt ôm Đồng, an ủi nhưng bị cô đẩy ra.
Đồng hỏi, giọng khô khốc: “Anh thương em kiểu thương em gái, phải
không?”.
Giản Triệt gật đầu.
Đồng sụt sịt một hồi rồi bình tâm lại, lau nước mắt và nói bằng giọng lạnh
tanh: “Phong thiếu gia, xin lỗi về những hành vi bất nhã vừa rồi. Thiếu gia
yên tâm rằng mình sẽ không bao giờ bị quấy rầy nữa”.
Nói xong, cô đứng lên, kiêu hãnh như một con chim bị thương.
Giản Triệt kéo tay Đồng lại, ấp úng: “Em…”.
Thái độ của Đồng thật cương quyết, cô giật tay lại, khom người lại chào rồi
bỏ đi.
Hiểu Khê lặng lẽ khóc. Cô ngồi trong lùm cây bên này rất lâu, không dám
ra vì sợ Giản Triệt bẽ mặt.
Đột nhiên cô nghe tiếng anh gọi: “Hiểu Khê, ra đây đi”.
Cô giật mình, lẽ nào mình bị lộ sớm thế, rồi gãi đầu gãi tai, lúng túng chui
ra, hỏi: “Sao anh biết em trong này? Anh biết lâu chưa?”.