THUYỀN HOA ÁN - Trang 28

ra xa theo nhiều thế, tiếng kim khí chạm nhau đồng điệu với tiếng nhạc
thượng võ.

Nhịp trống cuối cùng chìm dưới tiếng vỗ tay đầy hào hứng. Địch Nhân Kiệt
khen ngợi họ Hàn về màn trình diễn song gã lại lên tiếng chê bai, “Bẩm đại
nhân, chỉ là phô trương chút tiểu kỹ thôi, chẳng có gì đáng gọi là vũ nghệ
cả. Ngài hãy đợi đến khi Hạnh Hoa trổ tài. Đại nhân xem, nàng ra rồi kìa!”

Hạnh Hoa tới đứng giữa thảm, tấm thân khoác độc bộ xiêm y lụa mỏng
màu trắng với đôi ống tay áo rộng dài tha thướt, ngang eo thắt một dải dây
lưng màu lục. Quanh vai nàng là một dải khăn bằng sa lục, hai đầu khăn
buông tận sàn. Mái tóc búi cao chỉ cài duy nhất một bông súng trắng. Vũ
nữ phất đôi ống tay áo ra hiệu cho đội nhạc. Những cây sáo bắt đầu tấu lên
một giai điệu thần tiên lạ thường.

Vũ nữ chậm rãi đưa đôi tay lên cao quá đầu, đôi bàn chân không di chuyển,
song bờ hông bắt đầu uốn lượn theo nhịp nhạc. Bộ xiêm y mỏng tang tôn
lên vóc dáng căng tràn sức sống của nàng. Địch Nhân Kiệt thầm nghĩ hiếm
khi được thấy một thân hình hoàn mỹ đến thế.

“Bẩm, đó là điệu Vân tiên vũ!” Họ Hàn khàn khàn thì thào vào tai Địch
Nhân Kiệt.

Khi những bộ sanh tiền bắt đầu đập nhịp, vũ nữ hạ đôi tay xuống bằng vai,
ngón tay cầm lấy hai đầu dải khăn, đôi tay nàng uốn lượn khiến lớp sa
mỏng bay bồng bềnh quanh mình, phần thân trên nàng lắc lư ra sau rồi ra
trước. Đàn cầm và đàn nhị đưa giai điệu chuyển tiếp sang một nhịp rộn
ràng. Hạnh Hoa bắt đầu chuyển động hai đầu gối, những động tác uốn mình
nhịp nhàng như đợt sóng lan ra khắp cơ thể, nhưng nàng vẫn không xê dịch
lấy một li khỏi vị trí của mình.

Địch Nhân Kiệt chưa bao giờ được xem một điệu vũ mê hoặc như thế.
Khuôn mặt lạnh lùng, có chút cao ngạo, với đôi mắt nhìn xuống đối lập hẳn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.