“dám làm”.
Lên tám, Đíchsơn được theo thuyền đi Nam Cực. Em quen với nghề đi
biển từ đó. Dần dần, em được các sĩ quan dạy chữ và nghề đi biển.
Về sau Đíchsơn làm thủy thù cho một thương thuyền. Tình cờ em
được thuyền trưởng Huvo chú ý đến. Ông giới thiệu em với ông Uynxton,
chủ hãng. Thấy em khôi ngô lại mồ côi, ông Uynxton thương và đem em về
nuôi.
Được tin bà Uynxton sắp về bằng thuyền hải âu, Đíchsơn sung sướng
vô cùng. Đã mấy năm trời, bà là người mẹ hiền của em và Đíchsơn coi
Giắc như một đứa em nhỏ.
Gió đông dai dẳng mãi, thuyền trưởng Huvo không lúc nào được rảnh
tay. Ông không làm sao điều khiển cho thuyền chạy được theo một đường
chính xác. Bà Uynxton về nhà bị chẫm trễ khiến ông luôn luôn lo ngại, mặc
dù ông không có trách nhiệm gì về việc này.
Cuộc hành trình vẫn tiếp diễn, đều đều, tẻ ngắt. Bỗng một chuyện xảy
đến vào ngày hai tháng hai trên kinh tuyến và vĩ tuyến này. Khoảng chín
giờ sáng hôm đó, trời quang mây tạnh, Đíchsơn và Giắc đứng chơi với
nhau trên bao lơn cạnh cột buồm, ở đây các em có thể nhìn khắp con
thuyền hải Âu và trông thấy cả một vùng biển rộng, xa tit tắp.
Thuyền Hải âu vẫn quay bên trái và chạy ngược gió rất nhịp nhàng,
Đíchsơn cắt nghĩa cho Giắc biết thuyền đã được bỏ vật nặng vào đáy
khoang cho khỏi tròng trành nên giữ được thăng bằng, dù sóng cồn có đánh
mạnh vào mạn bên phải cũng không lật được. Chợt Giắc ngắt chuyện và
nói ta:
- Có cái gì ở đằng kia hay sao ấy?
- Em nhìn thấy vậy gì chăng? – Đíchsơn quay hỏi Giắc.