TIA CHIẾU KHỦNG KHIẾP CỦA KỸ SƯ GARIN - Trang 297

nặng ít nhất là dăm sáu cân. Đấy là thứ vũ khí duy nhất mà anh có thể dùng
để tự vệ.

Đến đêm thứ tư, cô y tá lại quên đóng cửa chớp. Lần này, Senga không
phản kháng và từ chín giờ anh giả vờ ngủ. Anh nghe thấy tiếng cửa chớp
đóng mạnh ở cả hai tầng. Cửa sổ buồng anh lại vẫn để mở toang. Khi đèn
tắt, anh nhảy xuống giường và dùng răng cùng bàn tay yếu ớt cởi cuộn
băng giữ tay phải.

Anh dừng lại, nín thở lắng nghe. Cuối cùng, cánh tay đã đong đưa tự do.
Anh có thể gập lại đến tận khuỷu. Anh nhìn ra khu vườn sáng ánh đèn
ngoài phố - chiếc thang vẫn dựng ở chỗ cũ, sau cây đoạn. Anh cuộn tròn
chăn, nhét xuống dưới vải trải giường: trong bóng tối lờ mờ, ngỡ như vẫn
có người nằm trên giường.

Bên ngoài yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt. Ánh hồng tim tím
run rẩy trong những đám mây đen trên bầu trời Pari. Không nghe thấy tiếng
ồn ào từ các đại lộ vọng đến đây. Cành ngô đồng đen sẫm lơ lửng bất động.

Đâu đó có tiếng ô tô xình xịch. Senga dỏng tai nghe - hình như anh nghe
thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực con chim đang ngủ trên cành
ngô đồng. Chắc hẳn nhiều thời gian đã trôi qua. Trong vườn bắt đầu vang
lên tiếng kẽo kẹt và xào xạc, hệt như có người chà sát gỗ vào vôi.

Senga bước sát vào tường sau bức rèm. Anh thả bàn tay bó thạch cao
xuống. " Ai? Không phải. Ai nhỉ? - anh thầm nghĩ, - Chẳng lẽ lại là chính
Rôlinh chăng? "

Lá cây bắt đầu sột soạt, lũ sáo nháo nhác. Senga nhìn khoảng sàn gỗ sáng
mờ mờ bên cửa sổ, nơi nhất định phải xuất hiện bóng người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.