Lưu Băng gật gật đầu: “Đây chính là nơi một trăm bảy mươi chín vị
trưởng lão Thục Sơn chúng ta vũ hóa (= quy tiên) từ khi lập phái tới nay,
bọn họ lúc ấy thi hạ kết giới thật lớn. Có thể đi vào kết giới này cần thỏa
mãn hai điều kiện: một, Thục Sơn đệ tử; hai, đã ngoài Bạch Y giai ( đã qua
cấp bạch y). Cho nên, nếu hiện tại chúng ta vượt qua, mỗi bước đi, pháp
thuật bên trong sẽ lập tức lấy mạng chúng ta. Ngươi phải nhớ kỹ, vô luận
phát sinh cái gì, đều tuyệt đối không nên bước vào.”
Giang Dạ Bạch bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách Cảnh Nguyên cùng
Quỳnh Hoa kia, hai gia hỏa lén lút cấu kết với nhau làm việc xấu nhưng
còn chờ đợi thời cơ, mà Nhất Cửu cũng không thể không trốn trong thân
thể mình, nguyên lai là vì hai hạn định lớn này. Phòng hộ chu nghiêm (chu
đáo,nghiêm ngặt) như thế, xem ra bảo bối bên trong không phải là nhỏ.
Đang nghĩ tới, thanh âm của Nhất Cửu lại đột nhiên xông ra: “Vũ hóa
cái lông! Rõ ràng chính là không biết xấu hổ, ăn cắp sau đó làm của riêng!”
Giang Dạ Bạch hoảng sợ: “Ngươi tỉnh rồi?”
“Vừa rồi trong nhà có sự, đi trở về một chút…” Nhất Cửu hàm hồ nói.
“Ngươi còn có nhà?”
“Ừ.”
“Ở nơi nào?”
Nhất Cửu trầm mặc một chút, mới thấp giọng nói: “Là một nơi rất xa
rất xa…” Không biết vì sao, nghe qua có vẻ rất thê lương.
Giang Dạ Bạch cho tới bây giờ không phải loại người có tính truy hỏi
rõ ràng, thấy hắn hình như có nan ngôn chi ẩn (lời khó nói ra), liền nói sang
chuyện khác: “Ngươi vừa rồi nói trộm là có ý tứ gì? Thục Sơn trộm của
ngươi cái gì sao?”