TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 179

A a a a, rất tức giận rất tức giận rất tức giận.

Giận Cảnh Nguyên hai mặt, càng giận chính mình bị nhan sắc làm mờ

ý chí.

“Ngươi…” Nhất Cửu bỗng nhiên nhẹ nhàng hỏi, “Đang khóc sao?”

“Ai cần ngươi lo!” Giang Dạ Bạch đột nhiên bước chân dừng lại, một

phen lau đi bọt nước trên mặt, lớn tiếng nói, “Tuổi trẻ có ai không yêu phải
cặn bã !”

“Ách…” Nhất Cửu thức thời ngậm miệng lại.

Giang Dạ Bạch mở miệng hít sâu, lại ngang ngẩng đầu lên, nhìn về

phía bầu trời. Tịch dương còn chưa hết, bầu trời thực xanh thoạt nhìn rất
gần, gần như là duỗi tay ra liền có thể bắt được, xanh như là có thể đem hết
tạp niệm dơ bẩn, toàn bộ lắng xuống.

“Tuy rằng là bản thân tự ngộ ra, nhưng cũng không có sai! Ta a…”

Nàng hướng lên trời cao vươn một bàn tay, lại chậm rãi nắm chặt, “Phải về
gặp phụ thân cùng mẫu thân! Ta không thể ở nơi quỷ quái này lãng phí thời
gian quá dài, mà làm cho nhị lão ở nhà mẹ goá con côi sống quãng đời còn
lại. Cho nên, ta muốn sống sót! Nhất định phải sống sót!”

Trước tiên che lại thiên nhãn!

Gánh toàn bộ trách nhiệm trên lưng!

Sau đó, tuyệt không khuất phục vận mệnh.

Nắm tay, khoảng cách với bầu trời giống như gần chỉ có một thước

chậm rãi nắm chặt, mà đồng thời nắm chặt, còn có giấc mộng, còn có hi
vọng, còn có ——

Trưởng thành chỉ trong một buổi chiều .

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.