một phen: “Ngươi chính là tiểu nha hoàn thay thế Giang Dạ Bạch đến Thục
Sơn nhưng trên đường bất hạnh bị sét của Quỳnh Hoa đánh trúng?”
“… Dạ.”
” Phu nhân nhà ngươi vẫn tốt chứ?”
“Hả?” Giang Dạ Bạch ngẩn ra. Phu nhân? Ý hắn là… Mẫu thân sao?
Chỉ thấy tuấn mỹ trưởng lão sâu kín thở dài, trên mặt lộ ra sắc hoài
niệm nói: “Ai, chuyện cũ nhắc lại, muốn rơi lệ. Năm đó, phu nhân nhà
ngươi không nhìn theo đuổi của ta gả cho Giang cỏ nhỏ, ta khóc lớn một
hồi nản lòng thoái chí lên núi xuất gia làm đạo sĩ, nhoáng một cái đã hai
mươi năm a…”
“Khụ khụ khụ khụ…” Hai vị trưởng lão cùng lên tiếng ho khan, biểu
tình xấu hổ.
Mà Giang Dạ Bạch cũng đã nghe nói, không nghĩ tới người này đúng
là người theo đuổi mẫu thân năm đó! Quả nhiên, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân
chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lưu thương tổn cho người khác, ở nơi
nào cũng có a! Đến đời nàng, liền đổi thành người khác thương tổn nàng,
hừ, thật không công bằng!
Trưởng lão bên trái mở miệng nói: “Chu sư đệ, nhàn thoại để sau,
chúng ta trước làm chính sự.”
Trưởng lão tuấn mỹ vẻ mặt bình tĩnh: “Gấp cái gì, Cảnh Nguyên còn
chưa trở về…” Vừa dứt lời, chợt nghe bên ngoài một tiếng lanh lảnh nói:
“Cảnh Nguyên đã trở lại.”
Thanh âm kia, đúng là của Cảnh Nguyên.