Mà ánh mắt Ngôn Sư Thải càng thêm khinh thường : ” cái áo nhìn
rách nát như vậy, ngươi thật đúng là tín nhiệm nó? Bất quá cũng là, thần
giới cũng đã xuống dốc từ lâu, các ngươi, một nhóm phàm nhân ngu xuẩn
vẫn còn tơ tưởng không ngừng muốn tu chân, muốn thành tiên cái gì… Ha
ha…”
Giang Dạ Bạch cắn răng, tiếp tục truy vấn: “Ngươi nói Cảnh Nguyên
là thiên đồ? Có căn cứ gì?”
“Đó là bởi vì…” Ngôn Sư Thải buột miệng đáp, đột nhiên giống như
nhớ tới cái gì, nhất thời dừng lại, ánh mắt bỗng sắc bén lên, “Ngươi hỏi
nhiều như vậy làm cái gì?”
Giang Dạ Bạch cười thảm: “Ta có thể làm cái gì? Ta còn có thể làm
cái gì? Sự cho tới bây giờ… Ta chỉ là không chịu chết không minh bạch
như vậy mà thôi!”
Ngôn Sư Thải thản nhiên liếc nàng một cái, “Yên tâm đi, ta sẽ không
giết ngươi.”
“Hả?”
“Tuy rằng ngươi đã không còn tác dụng gì, bất quá, xem xét trước đây
ngươi còn rất nghe lời, ta sẽ tha cho ngươi đi. Dù sao, ngươi cũng không
làm nên trò trống gì.” Ngôn Sư Thải nói tới đây, tiến lên túm Cảnh Nguyên
lên, giống như diều hâu quắp con gà con, ném hắn một cái vào trong giỏ,
“Tốt lắm, đại công cáo thành, tiếp theo nên đi làm chính sự .”
Giang Dạ Bạch sợ hãi hỏi: “Cái gì… Chính sự?”
“Đương nhiên phải đi mở thiên nhãn ra.” Ngôn Sư Thải nói xong,
hướng nàng ném mị nhãn, “Chờ xem đi, Tiểu Bạch ngu ngốc, từ hôm nay
trở đi, nhân gian sẽ là thiên hạ của ma tộc chúng ta ! Ha ha! Ha ha ha ha
ha!”