TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 227

“Ngươi biết cái… Rắm!” Môi đỏ mọng xinh đẹp, lại phun ra chữ lạnh

như băng, Ngôn Sư Thải tiếp tục cất tiếng cười to. Trong tiếng cười, thắt
lưng của nàng cũng tan ra.

Cảnh Nguyên một phen túm lấy tay nàng, đem cả người nàng đều

nhấc lên: “Nói, ma tộc đến đây bao nhiêu người? Chỉ một mình ngươi sao?
Thiên nhãn chưa mở, ngươi lại làm sao đến được? Còn có ——” hắn chỉ
Giang Dạ Bạch, “Động trên dạ dày của nàng, như thế nào mới có thể khôi
phục?”

Ngôn Sư Thải cười càng thêm làm càn, đắc ý liếc nhìn hắn một cái,

thanh âm ngọt như mật: “Ngươi không phải thực rất giỏi sao? Tự mình
đoán đi … Ha ha ha ha…” Thủy hóa đến ngực của nàng, mắt thấy sẽ lên tới
vai, Cảnh Nguyên vội vàng buông tay, vì thế nàng liền rơi xuống, lốc cốc
lăn vài cái, đến lúc dừng, bôi ra một đống nước màu bạc.

Giang Dạ Bạch không đành lòng, nhịn không được mở miệng nói:

“Nàng chỉ có thể như vậy mà chết đi sao? Nghĩ biện pháp lưu lại mệnh của
nàng đi!”

Ngôn Sư Thải phức tạp nhìn nàng một cái.

“Để ta.” Thần cơ tiên xu nói xong tiến lên, vừa muốn thi pháp, trên

mặt Ngôn Sư Thải bỗng nhiên lộ ra một loại mỉm cười kỳ dị, nhẹ nhàng
nói: “Các ngươi muốn cứu ta? Nhưng cũng —— không có tư cách đâu…”
Cùng với một câu nói cuối cùng, mặt của nàng nháy mắt vỡ ra trăm ngàn
bọt nước, ở không trung nổ tung. Cảnh tượng ánh sáng ngọc hoa lệ cực
hạn, tựa như vô số sao băng dọc theo trung tâm khuếch tán, lại nhất nhất
trôi đi.

Giang Dạ Bạch kinh ngạc đứng ở tại chỗ, không dám tin —— Ngôn

Sư Thải tiêu thất! (~biến mất)

Cứ như vậy hóa thành một chút bọt nước tiêu thất!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.