TIẾNG THÉT CÂM LẶNG - Trang 159

34

Tôi không thích cô gái này từ khoảnh khắc đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta. Có
gì đó thực sự đáng thương: thảm hại. Và cô ta xấu xí.

Tất cả mọi thứ trên cơ thể cô ta đều mang kích cỡ quá nhỏ. Mũi giày bị

rách. Chiếc váy denim hơi ngắn quá. Ngay cả thân người cô ta dường như
quá nhỏ so với phần tay chân dài mọc ra từ đó.

Cô ta là cô gái tôi không hề nghĩ sẽ gây rắc rối cho mình. Cô ta quá mờ

nhạt đến nỗi tôi gần như không nhớ tên.

Cô ta không phải là người đầu tiên và cũng không phải người cuối cùng

nhưng có gì đó thực sự thoả mãn khi được chấm dứt sự đau khổ của cô ta.
Cô ta là một cô gái mà không ai sẽ yêu và không ai từng yêu.

Được sinh ra bởi một người mẹ 15 tuổi tại Hollytree, số phận đã chẳng

dành cho cô ta những điều tốt đẹp. Năm năm sau khi sinh đứa con thứ hai,
người mẹ đó đã bỏ đi.

Sự chối bỏ từ người cha đến vào sáu năm sau, cha cô ta vứt bỏ cô ta ở

Crestwood cùng một túi rác đựng đồ đạc tích lại. Ông ta đã thể hiện rõ là sẽ
không có những chuyến thăm vào cuối tuần hay hi vọng đưa cô ta trở về
nhà.

Cô gái đứng tại bàn tiếp nhận khi cha cô ta cho cô ta đi; khi đó cô ta đã

đủ lớn để hiểu.

Ông ta đã bước đi mà không có cái ôm hay lời chia biệt nào, nhưng vào

phút cuối cùng, ông ta đã quay lại và nhìn chằm chằm vào cô ta. Rất
nghiêm nghị.

Có phải cô ta, trong một phút ngắn ngủi, đã hi vọng về một sự hối tiếc,

một lời giải thích nào đó; một sự biện minh cô ta có thể hiểu được? Có phải
cô ta đã hi vọng về lời hứa trở lại của cha, dù cho đó có là gian dối?

Ông ta đã bước lại và kéo cô ta sang một bên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.