“Ngươi rất quan tâm đến hắn?”
“Dù sao cũng coi như có duyên gặp mặt một lần.” Tuy rằng đến cuối
cùng nàng vẫn không biết Sở Việt có bộ dạng như thế nào.
“Duyên?” Diệp Thần nhíu mi, ý tứ hàm xúc không rõ.
Đỗ Phi Phi bị hai con ngươi của hắn nhìn chằm chằm đến nỗi gò má
đỏ lên, cuống quít nhìn trái nhìn phải nói, “Cái đó…… vụ án của Đường
Môn đã kết thúc, kỳ hạn ba tháng lúc trước ngươi nói cũng sắp hết rồi,
ngươi xem, quan hệ thuê mướn của chúng ta có phải là nên……”
“Kỳ hạn ba tháng nào?”
Đỗ Phi Phi ngạc nhiên ngẩng đầu, chống lại đôi mắt của hắn, nhiệt
tình vừa rồi chuyển thành hồ sâu, âm u khó dò. Nàng lấy lại bình tĩnh nói:
“Lúc ấy thuê ta làm bảo tiêu, ta hỏi ngươi thuê bao lâu, ngươi giơ ba ngón
tay……” Âm cuối của nàng tự động biến mất.(Chị xác định đi nhé!)
Ba ngón tay thật sự là ngôn ngữ phức tạp.
Nhất là ba ngón tay của Diệp Thần.
Quả nhiên, Diệp Thần mỉm cười nói: “Ai nói ba ngón tay là ba
tháng?”
“……” Đỗ Phi Phi nuốt nước miếng, “Chẳng lẽ là ba năm?” Ba năm
một trăm lượng? Nếu thế không phải là nàng chỉ thiệt thòi một cách bình
thường thôi đâu.
“Vì sao không thể là…… ba đời ba kiếp?”
……
Đỗ Phi Phi ghé vào bàn âm thầm khóc nức nở.