Trên mặt Tiêu Đại Thánh lộ vẻ chấn động thực sự: “Ngươi còn nhớ,
ngươi vẫn còn nhớ?” Thì ra Diệp Thầnvẫn nhớ chuyện khi bọn họ tám tuổi,
Tiêu Đại Thánh vốn nghĩ chỉ có mình hắn nhớ mà thôi.
Diệp Thần mỉm cười không nói.
Sự giật mình của Tiêu Đại Thánh rất nhanh chuyển thành bất mãn,
“Ngươi đã nhớ rõ, vì sao lần đầu gặp mặt lại làm bộ như không quen biết?”
Diệp Thần nói: “Nếu ta không đoán sai, ngươi phụng chỉ của Nam
Dương vương ẩn núp ở Dương Châu nằm vùng đúng không?”
Tiêu Đại Thánh cứng người lại.
“Những kẻ nằm vùng không phải rất sợ bị người khác phát hiện ra
thân phận sao?”
Tuy nói như thế, nhưng từ một thế tử cao cao tại thượng đột nhiên trở
thành thiếu chủ của một tiêu cục bình thường, sự hụt hẫng trong lòng quả
thực khó có thể hình dung. Nhất là khi phát hiện ra con trai Tể tướng từng
làm bạn một thời ở giang hồ tự do vui sướng, khi gặp lại mình lại hoàn toàn
không nhận ra, hụt hẫng lập tức chuyển thành oán hận, yên lặng lên men
trong lòng.
Tiêu Đại Thánh tức giận nói: “Cho nên, ngay từ đầu ngươi đã biết ta là
ai?”
“Ừ.”
“Cho nên, ngươi giả bộ không quen biết ta là bởi vì muốn giúp ta che
dấu thân phận?”
“Ta giả bộ không quen biết ngươi chỉ bởi vì…” Hắn chậm rãi nói, “Ta
lười cúi đầu.”